Editor: Tư Nguyệt Tiểu Ngư
“Thật không biết phân biệt trên dưới, đã vào Phong Nguyệt Lâu còn mơ mộng có thể trốn ra ngoài sao? Đem nàng ta ném vào phòng chứa củi đi, để cho nàng ta tự mình suy nghĩ!”
“Vâng!”
Âm thanh ồn ào chậm rãi xa dần, cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, Lâm Nguyệt không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Cửa gỗ cũ nát chạm trổ hoa văn cổ, căn phòng tối đen tản ra mùi ẩm mốc, trên đất toàn bộ đều là củi khô nằm lăn lóc…
“Đây là đâu?”
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, trái tim Lâm Nguyệt bỗng nhiên đập nhanh vài nhịp, nhưng rất nhanh đã bị cảm giác đau đớn trên thân thể truyền đến hấp dẫn lực chú ý.
Vết máu loang lổ trên làn váy dài màu xanh đã rách nát, bộ quần áo trên người nàng có kiểu dáng giống như trong phim cổ trang xưa, hai cánh tay gầy yếu chằng chịt các vết thương lớn nhỏ.
Đây là nàng?
Cũng không phải là nàng…
Lâm Nguyệt chỉ liếc mắt một cái có thể xác định hiện tại thân thể này không phải là của nàng, năm nay nàng hai mươi sáu tuổi, là thành phần bí mật của bộ đội đặc chủng nữ binh, bởi vì đã được trải qua huấn luyện nên thân thể của nàng tuy rằng không thể có số đo ba vòng cực chuẩn, nhưng chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, tuyệt đối không phải là cái thân thể gầy yếu bé tí này…
Chỉ khác là bây giờ linh hồn nàng lại trú ngụ trong thân thể này mà thôi.
Nhìn kĩ thân thể này, mặc dù có chút gầy yếu nhưng da thịt lại trắng nõn mịn màng, tốt hơn nhiều so với làn da màu mật ong rám nắng của nàng trước đây.
Chẳng lẽ là xuyên không rồi?
Lâm Nguyệt cười khổ.
Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng nàng xác định được nàng thật sự xuyên không rồi, hơn nữa còn là loại xuyên linh hồn trong truyền thuyết.
Vốn là người thế kỉ hai mốt, lại còn là bộ đội đặc chủng, nhưng những lúc không có nhiệm vụ nàng cũng thường rảnh rỗi đọc qua một vài bộ tiểu thuyết xuyên không để giải trí, cho nên đối với tình huống trước mắt này cũng không có phản ứng quá khích, vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Trong sách thường miêu tả người lúc mới xuyên qua đều sợ hãi hoảng loạn, thật sự là không hề nói quá lên chút nào, hiện tại nàng đúng là hoảng loạn vô cùng, dù sao gặp phải tình huống này ai có thể bình tĩnh được chứ, hơn nữa cái bộ dáng của nàng bây giờ chắc hẳn là lành ít dữ nhiều.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn ép mình phải tỉnh táo lại.
Dù sao thì sự việc cũng đã phát sinh, sợ hãi cũng không làm được gì, thân là bộ đội đặc chủng, gặp chuyện gì cũng phải giữ bình tĩnh, đó là tố chất bắt buộc. Hiện tại nàng chỉ muốn biết nàng xuyên không tới nơi nào, triều đại nào, hay là xuyên đến một triều đại không có trong lịch sử, và thân phận của thân thể này rốt cục là gì?
Lâm Nguyệt đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng ken két vang lên, cửa gỗ vốn đang khép chặt bị người ta đá văng ra.
Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy một mùi son phấn nồng nặc đập vào mũi, ngay sau đó đã bị ánh sáng rực rỡ của dạ minh châu làm cho chói mắt.
Nàng hé mắt ra, nhìn thấy một nữ nhân trang điểm rất đậm, trên người đeo vàng bạc châu báu đang dùng khăn tay che mũi lại, nhăn mặt bước vào, vươn móng tay giả chỉ vào nàng ghét bỏ nói: “Sao rồi? Ngươi đã nghĩ thông suốt chưa?”
Nghĩ thông suốt cái gì?
Lâm Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mất hết kiên nhẫn của nữ nhân kia, đành cắn răng bỏ qua đau đớn trên người, liều mạng gật đầu.
Mặc kệ nàng bị giam trong này là vì lí do gì, nhưng bây giờ nàng bắt buộc phải rời khỏi đây mới có thể tìm hiểu về thế giới này. Hơn nữa nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ những người đó cũng không chịu buông tha cho nàng. Nàng cũng vừa mới xuyên đến, nếu như muốn phản kháng lại, cũng chỉ có thể quen thuộc hoàn cảnh nơi này trước mới có thể nghĩ ra đối sách. Cũng không thể vừa mới vất vả xuyên qua, lại ngu ngốc phản kháng để người ta đánh cho đi đầu thai lần nữa chứ?
Thấy Lâm Nguyệt gật đầu, sắc mặt nữ nhân kia có chút hòa hoãn, gật đầu nói: “Nếu đã nghĩ thông suốt rồi thì theo ta đi ra ngoài.”
Nữ nhân kia quay người bước đi, Lâm Nguyệt cũng đành phải gắng gượng đứng lên, chầm chậm đi theo ra ngoài.
“Không phải ta nói với ngươi là lâu chủ đã xin lỗi ngươi rồi sao? Lâu chủ đem ngươi nhặt về, Phong Nguyệt Lâu nuôi ngươi lớn, cho ngươi ăn mặc đầy đủ, lại cho ngươi cơ hội một bước lên trời, không biết chịu ân báo đáp thì thôi đi, lại còn dám ngỗ nghịch với lâu chủ, ngươi không phải là ngại mạng mình quá dài đấy chứ?”
Nữ nhân kia nhìn thấy Lâm Nguyệt đã theo kịp, nhịn không được liền mở miệng trách móc một chút.
Phong Nguyệt Lâu?
Lâm Nguyệt cũng không để ý đến nữ nhân kia lảm nhảm cái gì, tâm tư của nàng bây giờ đều bị ba chữ "Phong Nguyệt Lâu" hấp dẫn.