Chương 60: Tỏa Tình Thảo

“Tính ra cái gì?”

Nam tử thở dài một tiếng:

“Giống như y giả không thể tự chữa bệnh cho mình... Mặc kệ là tinh tượng hay bói toán, liên quan đến mình, có thể tính ra gì đó sẽ rất ít...

Ta tính ra, là tình kiếp của ta...”

Tiểu đồng thở hốc vì kinh ngạc:

“Tình tình tình kiếp?”

Thiếu gia nhà hắn có thể nào nào động tình???

Sao có thể động tình???

Từ lúc thiếu gia nhà hắn sáu tuổi bái đến tinh tú lão nhân môn hạ, liền ăn vào tỏa tình thảo.

Tỏa tình thảo, danh như ý nghĩa, chính là một loại dược thảo có thể khóa lại tình căn của một người —

Cũng không phải là khóa thật, chỉ là tỏa tình thảo sẽ dùng cảm giác cực độ thống khổ, áp chế người ta động tình.

Người ăn vào tỏa tình thảo, là không thể động tình.

Bằng không, nhẹ thì bị tỏa tình thảo dằn vặt thống khổ không chịu nổi, nặng thì chết.

Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ, từ nhỏ phi thường nhiệt tình yêu thương thiên mệnh tinh tượng, phụ mẫu hắn hao hết tâm tư tìm được tinh tú lão nhân danh xưng là ‘Thiên cơ thần toán’.

Tinh tú lão nhân lại nói, muốn thành một gã tinh tượng đại sư xuất sắc, nhất định phải thanh tâm quả dục, không màng danh lợi.

Phải tận lớn nhất hạn độ nhảy ra hồng trần, phải dùng ánh mắt người ngoài cuộc xem kỹ thế giới này mới được.

Để làm được yêu cầu này, Liên Cừ đã ăn vào tỏa tình thảo.

Sau khi Liên Cừ ăn vào tỏa tình thảo, Liên gia nhị lão cũng không hề trông cậy vào Liên Cừ đời này có thể thú thê sinh tử. Chỉ mong Liên Cừ cả đời có thể an an ổn ổn.

Đối với chuyện ăn tỏa tình thảo, bọn họ cũng từng phản đối, nhưng khi đó cũng không thể dao động quyết tâm của Liên Cừ, bọn họ thương yêu hài tử, cho rằng con cháu tự có phúc của con cháu, cũng chỉ có thể lui bước thỏa hiệp.

May là tinh tú lão nhân nói, huyết thống thiên tính thân tình, là cái gì cũng chém không đứt, cho dù là tỏa tình thảo, cũng không có trở ngại với thân tình. Đây cũng là chỗ then chốt Liên gia nhị lão nhượng bộ thỏa hiệp.

Có trở ngại, cũng chỉ là hữu tình và ái tình, trong đó ái tình là sâu nhất.

Một người sớm đã bị đương nhiên cho rằng, cuộc đời này sẽ không động tình, không thể động tình, tính ra ra bản thân sắp gặp tình kiếp, trách không được, tâm của hắn rối loạn.

Tiểu đồng đang tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Liên Cừ, biểu tình lập tức khẩn trương thận trọng lên:

“Lẽ nào người khiến thiếu gia gặp tình kiếp, ở trong đám người ngày hôm nay đến thăm hỏi kia???”

Không biết vì sao, tiểu đồng đột nhiên nhớ tới Bạch thiếu gia hắn liếc qua hai lần.

Người nọ hé ra khuôn mặt búp bê khả ái, thế nhưng, lại có một cỗ khí thế thường nhân không có, thâm thúy nội liễm, khiến người ta liếc mắt không thể xuyên thấu.

Liên Cừ ngồi ngay ngắn trong đình lắc đầu:

“Không biết, xem từ quẻ tượng, người nọ vốn chưa từng nhận biết ta, là hôm nay vừa đến Tần phủ, cùng sinh mệnh của ta cũng vừa có giao tiếp mà thôi...

Cho nên, hôm nay ta không muốn gặp bất cứ ai.”

Tiểu đồng nghe Liên Cừ nói, lập tức nói:

“Thiếu gia, ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút, hôm nay trở về Tần phủ có người nào.”

Tâm thần của Liên Cừ đã bị quẻ tượng hôm qua hấp dẫn, hắn đối với hiếu kỳ nhiều hơn lo lắng, không thể tin nổi chiếm nhiều nhất, lúc này cũng hết sức hiếu kỳ đối phương, nghe tiểu đồng nói như vậy, liền trầm ngâm một chút gật đầu nói:

“Được, như vậy ngươi đi hỏi thăm một chút.”

Tiểu đồng được mệnh lệnh lập tức rời đi.

Lúc này, một bóng dáng màu trắng, từ ngoài viện nhảy lên tiến vào ‘Vô’ viện, lặng yên không một tiếng động rơi lên trên xà ngang hành lang trong viện.

Người đó là Bạch Khuynh Vận, võ công của hắn cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, Liên Cừ Liên Cừ ngồi ngay ngắn trong tiểu đình giữa vòng vây trăm loài hoa dĩ nhiên không phát giác.

Bạch Khuynh Vận hơi cúi đầu, hướng bốn phía nhìn lại, hầu như là liếc mắt liếc mắt, hắn liền trông thấy trăm loài hoa nở diễm lệ không gì sánh được, và thanh dật nam tử ngồi ở trong đình.

Bạch Khuynh Vận thấy không rõ tướng mạo nam tử, chỉ là trong lòng sợ hãi than, người này khí chất mờ ảo xuất trần, như sương như khói, một thân trường bào trắng viền vàng, chỉ là ngồi, liền tự dưng khiến người ta cảm thấy một loại cao quý ưu nhã.

Chỉ tiếc cách quá xa, không thấy rõ tướng mạo, Bạch Khuynh Vận cảm thán một chút, liền dời đi ánh mắt, nhìn về phía trăm hoa, bách tư không được kỳ giải.

Tần phủ tuy tài lực không thể coi khinh, danh hoa vô số, hoa văn quý phủ cũng là đủ kiểu, thế nhưng, còn không có một chỗ là một năm tứ quý hoa nở, nhưng ở trong viện này, vì sao trăm hoa đua nở, vô luận là giống gì, vô luận là mùa gì.

Đang trong lúc hắn hao tâm tốn sức, người nọ trong đình đã đứng lên, sửa sang lại y bào, hướng về phía hàng lang đi tới —- hình như là muốn về phòng.

Bạch Khuynh Vận lập tức dán sát vào xà ngang, ngừng thở, không dám có một tia động tác.

Dù sao Liên Cừ thân là Thiên Cơ đảo chủ, nhất định sẽ không đơn giản như vậy, thoáng một cái sơ sẩy, sẽ khiến đối phương phát hiện ra hắn.

Liên Cừ chậm rãi đến gần, con mắt Bạch Khuynh Vận nháy cũng không nháy nhìn tình huống phía dưới, chờ Liên Cừ đi ngang qua, hắn rốt cục may mắn thoáng nhìn qua tướng mạo kinh hồng của Liên Cừ.

Bởi vì nhìn từ phía trên xuống, hắn chỉ nhìn thấy chóp mũi như bạch ngọc cao thẳng, còn có môi đỏ mọng hơi nổi lên, mặt mày không thể thu hết đáy mắt, nhưng có thể cảm thụ ra đường viền mỹ lệ vô song.

Toàn bộ đường cong khuôn mặt nhu hòa ưu mỹ, bước đi ưu nhã điềm đạm.

Không biết vì sao, hắn gần chỉ là thấy một chút như thế —- thậm chí ngay cả toàn bộ tướng mạo hắn cũng không thể nhìn toàn bộ, thế nhưng, tâm của hắn, đã có một loại cảm giác rung động.

Chỉ cảm thấy loại khí chất phiêu dật như sương khói này, thoáng cái bao phủ trong lòng hắn, ăn mòn ngũ tạng lục phủ của hắn.

Giờ khắc này, vừa vặn khiến chuyện hắn không giải thích được, chiếm được giải thích.

Chỉ có hoa nở lúc này, như trước sinh cơ dạt dào.

Bạch Khuynh Vận bừng tỉnh đại ngộ, vậy ra, hoa kia là bởi vì người nọ mà nở.

Thế nhưng, vì sao chứ, lẽ nào, người nọ là hoa tiên tử???

Vừa nghĩ như thế, hắn không khỏi quyến rũ khóe miệng nở nụ cười, khí chất người nọ đích xác tựa tiên, tướng mạo hình như cũng rất tuấn mỹ, không chừng, thực sự là hoa tiên tử.

Trách không được Thiên Cơ đảo hắn trụ, được ví von là địa phương mỹ lệ thần tiên trụ.

Mặc kệ thế nào, trên người Thiên Cơ đảo chủ này tựa hồ nơi nơi đều là bí mật, khiến cho Bạch Khuynh Vận cường liệt hiếu kỳ.

Chờ Liên Cừ bước vào một cái phòng trong đó, đóng cửa lại, Bạch Khuynh Vận mang theo vẻ mặt kỳ dị rời đi “Vô” viện, hắn vẫn rất mong chờ ngày mai chính thức bái phỏng Thiên Cơ đảo chủ.

Sau đó, hắn nhất định phải chậm rãi, hảo hảo lý giải vị đảo chủ này, hắn nhất định phải đem khăn che mặt thần bí của người kia, từng chút từng chút kéo xuống.