Chương 313: Ngoại Truyện 2.15 Đại Tiểu Bảo Thiên Chi Tiểu Bảo Có Thai

Cho dù Vân Khuynh luyến tiếc Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh, y cũng phải buông tay cho hai huynh đệ rời đi.

Bởi vì y là thật lòng mong muốn đại nhi tử của mình, có thể giống như một người bình thường có thất tình lục dục, sản sinh hữu tình, thân tình với người không phải tiểu Bảo, mong muốn hắn học được cách ở chung với người khác tiểu Bảo.

Vì vậy, Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh quay về Tần gia không được nửa năm, lần thứ hai rời khỏi Tần gia.

Lúc này đây, trong miệng Liên Duyệt nói đến, là du lịch giải sầu, trong miệng Tần Vô Song mấy người nói ra, lại là du lịch giang hồ.

Sau khi rời nhà, hai người cũng không có mục đích đặc biệt, liền chọn một cái phương hướng, một đường đi tới.

Dọc theo đường đi, kỳ văn dị sự nghe được không ít, cũng thấy không ít, trải nghiệm bản thân, cũng không tính là ít.

Lấy tính cách của Ngụy Tư Minh, làm nhiều nhất chính là thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng, đệ đệ tình nhân của hắn Tần Kính Quân lại vừa vặn tương phản với hắn, cực kỳ nhiệt tình, vui vẻ giúp người.

Điều này vốn không có gì sai, nhưng Ngụy Tư Minh hết lần này tới lần khác không thể thấy đệ đệ nhà mình để bụng với người khác, hao tâm tốn sức vì chuyện người khác, mỗi khi không cho phép đệ đệ hắn xen vào việc của người khác, đều lấy thất bại làm kết cục.

Cuối cùng, để tránh cho đệ đệ tiếp xúc với đám người lòng mang gây rối với đệ đệ trong mắt hắn, hắn chỉ phải tự mình giải quyết sự kiện kia cho đệ đệ hắn an tâm.

Đi hơn một năm, Tần Kính Quân cuối cùng cũng triệt để thăm dò được tính tình Ngụy Tư Minh.

Ngụy Tư Minh như trước vẫn là Ngụy Tư Minh kia, mảy may không đổi, nhưng Tần Kính Quân vẫn rất thoả mãn, hơn nữa cũng không còn dự định thay đổi Ngụy Tư Minh.

Ngụy Tư Minh rất vô tình, thế nhưng, chỉ là đối với người xa lạ, đối với y còn lại là cực tốt.

Tuy rằng luôn luôn lạnh mặt, cũng không biết nói gì đó khiến người ta vui vẻ, nhưng chuyện nên làm lại không hề bỏ bớt, cũng rất chăm chú cẩn thận.

Mỗi lần ăn tết y viết thư về nhà, Ngụy Tư Minh sẽ luôn chuẩn bị lễ vật cho người trong nhà, nhất kiện nhất kiện chuẩn bị, lấy ánh mắt Tần Kính Quân đến xem, đó cũng nhất định sẽ là lễ vật người nhà y thích.

Thời gian lâu dần, y liền biết Ngụy Tư Minh lạnh, chỉ là ở mặt ngoài, hắn cũng không phải là thật không quan tâm bất luận kẻ nào, mà là đem người hắn quan tâm yên lặng đặt ở trong lòng.

Tuy rằng hắn không thích người nhà quá mức thân cận với Tần Kính Quân, nhưng điều này một chút cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn đặt người nhà để ở trong lòng.

Sau khi hiểu ra mấy chuyện này, lại học cách hưởng thụ Ngụy Tư Minh bá đạo, Tần Kính Quân cũng không còn chấp nhất thay đổi Ngụy Tư Minh nữa.

Y nghĩ Ngụy Tư Minh như vậy cũng rất tốt.

...

Lại thêm một mùa xuân, băng tuyết mới tan, Ngụy Tư Minh và Tần Kính Quân đi tới Xích Yên quốc nữ hoàng quản hạt.

Quốc gia này, có chút khác với tam đại quốc gia kia, nữ tôn nam ti, nữ hoàng đế, nữ vương gia, nữ tướng quân... Nữ nhân có thể thú một người hai người thậm chí là càng nhiều nam nhân, nam nhân suốt đời chỉ có thể gả cho một nữ nhân... Nữ chủ ngoại, nam chủ nội, trên đường nếu thật có sự kiện cưỡng đoạt mỹ nhân, liền nhất định là nữ nhân đoạt mỹ nam.

Dung mạo của Tần Kính Quân xinh đẹp tuyệt trần, thật sự là vạn trung khó gặp, khí thế của Ngụy Tư Minh ngang tàng, cũng là thế gian ít có.

Đối với các nữ nhân Xích Yên quốc lòng tin bành trướng, cực kỳ tự phụ này mà nói, mỹ nam tất nhiên là thích, nhưng họ càng thích đem nam tử có ‘khí thế nữ tử’, mài thành nam tử nhu nhược.

Vì vậy, Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh cũng rất ‘May mắn’ bị tiểu vương gia theo dõi.

Vương gia thân muội muội của nữ hoàng, ở Xích Yên quốc hoành hành ngang ngược, đối với Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh hai mỹ nam khí chất khác hẳn nhau, quả nhiên là vừa thấy liền kinh vi thiên nhân, không để ý trước mặt công chúng, lôi ra thân phận cường đoạt mỹ nam.

Kết quả bi thảm, không khó tưởng tượng.

Cả đám, mặc kệ là thị vệ hay vương gia, đều bị mặt mũi bầm dập, nếu không phải Tần Kính Quân khuyên bảo, phỏng chừng Ngụy Tư Minh sẽ trực tiếp lấy mạng các nàng.

Đánh người xong, ném tới trên đường, hai người tiếp tục kiêu ngạo đi ở khách sạn bình dân, thế nhưng các khách sạn bình dân lại sợ thế lực của vương gia, cự tuyệt bọn họ đặt chân.

May là, bọn họ ở trong Xích Yên quốc, cũng không xem như đưa mắt không quen, ở chỗ này, còn có Bách Hiểu Lâu.

Vạn bất đắc dĩ, Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh liền đi Bách Hiểu Lâu.

Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ, phi thường hoan nghênh bọn họ, đối với hai người đại nhi tử và nhị nhi tử sau khi lớn lên của Vân Khuynh bọn họ còn thật sự chưa từng gặp qua.

Vì vậy, Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn trịnh trọng tự mình chiêu đãi bọn họ.

Tuy rằng chưa gặp qua, thế nhưng đối với tính tình Ngụy Tư Minh, bọn họ cũng là có nghe thấy, cho nên đối với tính tình băng lãnh của Ngụy Tư Minh chỉ là thấy nhưng không trách, tự giác không đi trêu chọc Ngụy Tư Minh, chỉ thân cận với Tần Kính Quân.

Hai ngày này Tần Kính Quân ăn đồ bị đau bụng, lúc ở trên bàn cơm lần đầu tiên nôn ra, Tần Kính Quân liền giải thích như vậy.

Lông mày Ngụy Tư Minh nhíu rất chặt, ánh mắt lạnh lùng, nhưng là cái gì cũng chưa nói.

Bọn họ là ngồi thuyền đến Xích Yên quốc, ở trên đường Tần Kính Quân vẫn liên tục nôn, chỉ là trên thuyền không có đại phu, Ngụy Tư Minh lại chỉ biết chế chút dược trị thương, đối với y thuật không phải quá tinh thông, vậy nên chuyện xem bệnh cho Tần Kính Quân liền kéo dài mấy ngày, sau khi hai người chuẩn bị lên bờ, liền lập tức đi tìm đại phu.

Ai biết vừa lên, còn chưa kịp làm gì, liền xảy ra chuyện bị Xích Yên vương gia cường đoạt mỹ nam.

Hôm nay thấy Tần Kính Quân lại nôn, Ngụy Tư Minh lập tức buông bát, không chút khách khí nói với Thượng Quan Tôn: “Tìm đại phu tới.”

Tần Kính Quân tái nhợt nghiêm mặt, lập tức ngăn lại: “Ta không vội, chờ mọi người dùng bữa xong...”

Còn chưa dứt lời, lần thứ hai nôn mửa đã tới.

Thượng Quan Tôn đương nhiên sẽ không chờ dùng bữa xong mới đi tìm đại phu, lập tức gọi thủ hạ tìm đại phu tới.

Lão đại phu có râu sơn dương màu trắng thật dài, bắt mạch cho Tần Kính Quân, tiếp tục tiếp tục, râu mép lại vểnh cao, cả người thiếu chút nữa bị sốc, một đôi con mắt to bằng đậu xanh trừng lên rất tròn: “Này... Này... Vị công tử này, là, là mang thai...”

Hắn nói, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình.

Quá kinh tủng, quá quỷ dị, sống hơn nửa đời người, hắn lần đầu tiên thấy nam nhân có thể mang thai.

Tuyên cáo này của hắn, khiến mấy người trong phòng đều ngây dại.

Ngụy Tư Minh là người thứ nhất phản ứng tới, trừng cái bụng của Tần Kính Quân: “Bỏ hắn.”

Vừa nghĩ tới có một oa oa ở trong bụng Tần Kính Quân, vô thì vô khắc chiếm lấy Tần Kính Quân, hắn liền phiền muộn.

Tần Kính Quân nghe xong Ngụy Tư Minh nói, trừng lớn hai mắt ngập nước, hai tay che chở bụng: “Ngươi nói cái gì???”

Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ còn lại là mang theo đại phu, chậm rãi lui về dùng bồ câu đưa tin cho Vân Khuynh mấy người.

“Ta nói, bỏ tiểu quỷ chiếm lấy ngươi kia đi.”

Ngụy Tư Minh lời này, cũng để lộ ra nguyên nhân hắn không muốn hài tử kia.

Tần Kính Quân liền nghe ra vấn đề, hừ lạnh một tiếng: “Hai sự lựa chọn, bỏ đi hài tử, ta và nó cùng đến địa phủ đưa tin, hoặc là lưu lại hài tử, chăm sóc ta thẳng đến hài tử sinh ra.”

Ngụy Tư Minh nghe xong y nói, hô hấp lập tức gấp gáp, sắc mặt tức giận đỏ lên, nhưng lại không có biện pháp với Tần Kính Quân có chút thời gian cố chấp khiến người ta đau đầu.

Ngụy Tư Minh hít sâu một lúc lâu, nhắm mắt lại, lãnh tĩnh một hồi, lại mở: “Được, lưu lại hài tử, chúng ta hiện tại quay về Tần gia, hài tử vừa sinh ra liền ném cho Liên Duyệt, chỉ có lần này, lần sau còn có chuyện như vậy, nhất định phải bỏ hài tử!!!”

Tần Kính Quân không có trả lời, cúi đầu, vỗ về cái bụng cười trộm.

Lần sau???

Chờ đến lần sau hẵng nói, hiện tại không lo.

Đến lúc đó có ra sao, chắc chắn sẽ là cùng loại tình hình này...