Chương 295: Ngoại Truyện 1.6 Bao Tử Thiên Chi Kẻ Tới Ti Tiện Vô Địch

Trong phòng Vân Khuynh vẻ mặt trắng bệch, trên trán phủ đầy mồ hôi hột, Liên Cừ bị người điểm huyệt định tại một bên, trong tay nha hoàn vừa bị Tần Vô Song nói lạ mặt kia cầm một thanh chủy thủ sắc bén lóe ra hàn quang đặt ở trên cổ Vân Khuynh.

Bụng của Vân Khuynh vốn đã đau muốn chết, hai chân run run, thế nhưng nữ nhân xa lạ kia không những dùng chủy thủ để ở cổ y, còn nhất định ép buộc y ngồi dậy.

Hai tay y chống giường gỗ, lông mày nhíu chặt, hàm răng trắng noãn chăm chú cắn môi dưới.

“Ngươi... Là ai???”

Ở sâu trong đôi mắt màu mực của Vân Khuynh cất giấu vài tia khẩn trương, y gặp chuyện không may cũng không sao, thế nhưng trong bụng y còn có hài tử sắp sửa sinh ra.

Y tuyệt đối không thể chấp nhận hài tử xảy ra ngoài ý muốn mảy may.

Chịu đựng đau nhức trong bụng, y hỏi nữ tử gây bất lợi cho y.

Nàng kia cười nhạt hai tiếng, trong ánh mắt đen như mực tất cả đều là vẻ âm ngoan cay độc.

“Vân Khuynh tiện nhân ngươi, nhìn rõ xem ta là ai!!!”

Nữ tử một tay nắm lưỡi dao, một tay vạch trần nhân bì diện cụ trên khuôn mặt, lộ ra, rõ ràng là khuôn mặt Vân Khuynh quen thuộc không gì sánh được đã có chút xa lạ.

“Là ngươi.... Tam tỷ, Vân Thù!!!”

“Hanh...”

Lưỡi dao trong tay Vân Thù cố sức ấn vào da thịt Vân Khuynh, nàng đố kị nhìn dung nhan Vân Khuynh, trong lòng không chịu thừa nhận người quái dị này dĩ nhiên còn đẹp hơn nàng: “Ngươi còn nhớ rõ ta là tam tỷ của ngươi??? Tiện nhân, đa nương tân tân khổ khổ nuôi ngươi lớn... Ngươi dĩ nhiên hồi báo Vân gia chúng ta như vậy...

Ngươi cùng với cẩu tặc thông địch bán quốc kia đều là tiện nhân!!!”

“Ngươi... Câm miệng!!! Rõ ràng là Vân gia là các ngươi vong ân phụ nghĩa...”

Vân Khuynh tự nhiên nghe ra cẩu tặc thông địch bán quốc trong miệng Vân Thù là mẫu thân Vân Phàm của y, y nghĩ tới Vân Phàm vì Vân gia mà trả giá, lại nhìn thái độ của Vân Thù hôm nay, vì nương y mà cảm thấy tâm lạnh không gì sánh được.

Y thật muốn cho nương y biết, gia tộc y ủy khuất mình để bảo toàn, là gia tộc vô sỉ vong ân phụ nghĩa thế nào.

Vân Thù có thể vũ nhục y, nhưng y kiên quyết không cho phép Vân Thù vũ nhục mẫu thân y.

“Ngươi dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta???”

Vân Thù ném xuống nhân bì diện cụ trong tay, giơ tay muốn đánh Vân Khuynh.

Vân Khuynh nhíu chặt lông mày, cố nén đau đớn ở bụng, ánh mắt như kiếm trừng Vân Thù, không có hiển hiện ra nửa phần mềm yếu.

“Dừng tay!!!”

Khi Vân Thù vừa điểm huyệt Liên Cừ, Liên Cừ liền lo lắng trạng huống của Vân Khuynh, kinh hãi kêu một tiếng.

Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Tần Vô Hạ tam huynh đệ vừa vào cửa liền thấy hình ảnh này, Tần Vô Phong lại càng hoảng sợ, lớn tiếng mở cửa ngăn lại Vân Thù.

Thanh âm này khiến Vân Thù trong lòng sợ hãi, đây là thanh âm nàng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ.

Đó là thanh âm của ‘Tần Vô Song’ vào mùa đông ba năm trước đây, cứu nàng ở Giang thành.

Nàng mừng rỡ quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tần Vô Song, ôn nhu nói: “Vô Song...”

Tần Vô Song lo lắng nhìn về phía Vân Khuynh, nhăn mày, hỏi Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ: “Nữ nhân này là ai???”

Vân Thù bởi vì nội dung Tần Vô Song nói, cũng bất chấp thanh âm không đúng, chỉ là si ngốc nhìn Tần Vô Song, bàn tay run lên, thiếu chút nữa cầm không được chủy thủ trong tay, nàng không thể tin tưởng trừng lớn đôi mắt đẹp: “Vô Song, ta là Vân Thù... Mùa đông ba năm trước đây, ta bị hai tên ác tặc đưa tới Giang thành, là ngươi đã cứu ta... Khi đó, khi đó, ngươi còn nói ta rất đẹp...”

Vân Thù nói rất kích động, nếu như không phải lúc này muốn đối phó Vân Khuynh, chỉ sợ nàng sẽ lập tức chạy vội tới trước mặt Tần Vô Song để hỏi đến tột cùng.

Vân Khuynh nghe, cảm thấy bụng mình càng đau nhức, y cho tới bây giờ cũng không biết, Vô Song dĩ nhiên nói với Vân Thù như vậy.

Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Chê cười, mùa đông ba năm trước đây, chính là lúc Khuynh nhi mang thai Đại Bảo tiểu Bảo, ta vì Khuynh nhi đi tới Liệt Phong quốc tìm lam ngân hoa, khi nào thì gặp ngươi, càng miễn bàn nói ngươi đẹp... Ở trong mắt ta, ngươi ngay cả nửa sợi lông của Khuynh nhi cũng so ra kém.”

“Ngươi...”

Vân Thù rốt cục phát hiện thanh âm Tần Vô Song, không phải thanh âm nàng tâm tâm niệm niệm kia.

“Ngươi không phải Tần Vô Song!!! Ngươi là ai??? Ngươi không phải người cứu ta.”

“Tần Vô Song ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không thể giả được.”

Bàn tay dưới ống tay áo của Tần Vô Phong, bởi vì lo lắng cho Vân Khuynh mà nắm lại với nhau, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói, chẳng lẽ là ta???”

Thanh âm quen thuộc, nhưng dung nhan xa lạ, Vân Thù nghi hoặc nhìn Tần Vô Phong: “Ngươi là... Vô Song??? Ngươi mới là Vô Song???”

Vân Khuynh vào lúc Vân Thù quay qua nói chuyện với Tần Vô Song và Tần Vô Phong, thân thể thoáng di ra phía sau, đem người tựa ở đầu giường, chia sẻ một chút sức lực cho mình, để đau đớn chỗ bụng có thể dịu hơn.

“Rất xin lỗi, Tần Vô Song là đệ đệ của ta, ta là Tần Vô Phong.”

“Tần Vô Phong, ngươi là Tần Vô Phong, như vậy, ba năm trước đây, cứu ta, rốt cuộc là hắn hay là ngươi???”

Tần Vô Phong lại cười.

Hắn luôn luôn rất ít mỉm cười, Vân Thù hẳn là vì nhìn thấy hắn cười mà cảm thấy tự hào, nhưng Tần Vô Phong cười cũng là nụ cười tà ác hiếm thấy: “Là ta.”

“Ngươi... Vì sao phải dịch dung, Vô Phong Vô Phong, hóa ra ngươi kêu Tần Vô Phong, mấy năm nay... Vô luận ở đâu, ta vẫn không quên được ngươi... Ta...”

Tần Vô Phong chán ghét nhíu mày.

“Đại ca là của ta!!!”

Vân Khuynh nghe Vân Thù nói, cũng nhịn không được mở miệng phản bác.

Y nghĩ Vân Thù nhớ kỹ tên Tần Vô Phong, đối với Tần Vô Phong mà nói, chính là làm bẩn hắn.

“Của ngươi???”

Tâm tư Vân Thù vốn bị dẫn tới trên người Tần Vô Phong và Tần Vô Song, lúc này Vân Khuynh vừa mở miệng như thế, lập tức liền kéo tới lực chú ý của nàng.

Lưỡi dao trên tay Vân Thù dao động trên khuôn mặt Vân Khuynh: “Ngươi xứng sao???”

Nàng vươn tay giật mở chăn bông đắp lên người Vân Khuynh, lộ ra cái bụng gồ lên trong quần áo đơn bạc: “Ngươi là đồ quái vật bất nam bất nữ, ngươi xứng với Vô Phong sao, Vô Phong sẽ chỉ yêu ta, sao có thể đi thích quái vật như ngươi???”

Tần Vô Hạ nghe vậy, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, tức giận cực kỳ.

“Nữ nhân điên khùng kia, thối nữ nhân, xấu nữ nhân, đại ca chỉ thích Khuynh Khuynh nhà ta, có kẻ điên mới thích ngươi.”

“Ngươi, câm miệng.”

Vân Thù trừng mắt Tần Vô Hạ, mở miệng nói: “Hắn đã cứu ta, lại khen ta đẹp, còn từng ước hẹn với ta gặp mặt ở Tần gia, sao hắn có thể không thích ta chứ???”

“Vân Thù, ngươi có biết, người ba năm trước đây đem ngươi từ kinh thành bắt đến Giang thành, là người ta phái đi không???

Ta sở dĩ đóng giả Vô Song đi cứu ngươi, chỉ là muốn cho ngươi hối hận năm xưa khi nhục Vân nhi, bức bách Vân nhi gả thay, đến cuối cùng khiến ngươi yêu phải Vô Song nhưng không chiếm được mà thôi.”

“Tần Vô Phong, không... Ngươi gạt ta... Ngươi gạt ta...”

“Đại ca sẽ không gạt người.”

Vân Khuynh cảm giác được giữa hai chân mình có dịch thể trơn dính chảy ra, hạ thể đau nhức lợi hại, tay y chống đỡ thân thể, không tự chủ được buộc chặt, cầm lấy chăn đơn dưới tay mình.

“Hắn yêu ta... Đại ca là yêu ta... Chỉ.. Ô... Yêu một mình ta...”

Vân Khuynh nói đầu đầy mồ hôi, hạ thể càng ngày càng đau, trên người y mồ hôi như mưa, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm.

“Ngươi... Đều là ngươi...”

Con mắt Vân Thù dò xét qua lại trên khuôn mặt Tần Vô Song và Tần Vô Phong một lần, sau đó quay đầu lại tàn bạo nhìn về phía Vân Khuynh: “Đều là quái vật ngươi, tiện nhân ngươi, đoạt đi tất cả của ta... Là của ta... Bọn họ đều là của ta, vốn phải là của ta!!!

Đều là ngươi... Đều là ngươi.. Ngươi chết đi, chết rồi bọn họ đều là của ta...”

Nếu Vân Khuynh không gả tới Tần gia, sao có thể nhận thức Tần Vô Phong và Tần Vô Song ưu tú như vậy, Tần Vô Song vốn nên là thú nàng, Vân Khuynh lại gả cho Tần Vô Song, là tiện nhân Vân Khuynh này cướp đi tất cả của nàng, hủy đi hạnh phúc của nàng.

Vân gia vào hai năm trước từng giúp Hiên Viên Lâm Phong kế thừa đế vị, hẳn là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cái tên xú nam nhân Hiên Viên Lâm Phong ghê tởm kia, dĩ nhiên không tuân thủ tín dụng, bởi vì bọn họ đã từng chi trì Hiên Viên Mộc Phong, liền đem toàn bộ Vân gia biếm làm thứ dân, từ nay về sau nàng liền sống cuộc sống khốn cùng chán nản.

Từ một kiều kiều nữ được mọi người vây quanh chiều chuộng, biến thành dân đen ai ai cũng có thể ức hiếp.

Nàng hận, hận Hiên Viên gia!!!

Một năm sau, Hiên Viên Bất Kinh đăng cơ trở thành tân đế, đem Vân gia mọi người chiêu vào trong cung, vốn tưởng rằng là ngày Vân gia xoay người, ai biết lại là ngày Vân gia diệt vong.

Hiên Viên Bất Kinh bởi vì bọn họ từng đối xử không tử tế với Vân Khuynh, đem toàn gia Vân gia tiến thêm một bước biếm làm nô lệ, sung quân biên cương.

Vân Thù là thừa dịp thời gian xuất phát trốn tới.

Nàng muốn báo thù, nàng muốn tìm Vân Khuynh báo thù.

Là Vân Khuynh hủy đi cuộc sống hạnh phúc của nàng, là Vân Khuynh cướp đi Tần Vô Phong Tần Vô Song và vinh hoa phú quý vốn thuộc về nàng.

Vậy nên, nàng muốn giết y!!!