Chương 276: Trăm Sông Đổ Về Một Biển

Vân Khuynh sau khi cáo biệt Ngụy Quang Hàn, trong lòng liền có một cỗ trầm trọng khó có thể nói rõ đang lan tràn.

Y nghĩ tới rất nhiều chuyện từ thật lâu trước đây, tất cả tất cả khi y và Ngụy Quang Hàn ở bên nhau.

Ngụy Quang Hàn đời trước, cho dù hung hăng thương tổn y, sau đó lại cho y ôn nhu không gì sánh kịp.

Khiến y luôn luôn chìm đắm trong ôn nhu của Ngụy Quang Hàn, cam tâm vì một chút ôn nhu, một chút cũng không quan tâm Ngụy Quang Hàn hung hăng thương tổn sau khi cho y ôn nhu.

Vô số lần, y từ địa ngục trèo đến thiên đường, sau khi bị hung hăng vứt bỏ, lại được kéo đến thiên đường, rồi lại hung hăng bị đẩy mạnh xuống địa ngục...

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, y vẫn quấn quýt trong tình yêu kia của Ngụy Quang Hàn khó có thể dứt bỏ.

Thẳng đến chết đi.

Thẳng đến lúc chết đi, y mới cho rằng, mình đã chết, không có ký ức, sẽ được giải thoát.

Thế nhưng, đi tới thế giới này, y vẫn còn ký ức của mình, ký ức đời trước của mình.

Bao gồm cả tình yêu, đau khổ.

Khi đó y một lòng nghĩ, người thương tổn y như vậy, không nên yêu nữa, không nên yêu nữa mới tốt, vì vậy, nhất khắc y gặp được Tần Vô Song, y tiếp nhận Tần Vô Song...

Hôm nay, y đã có cuộc sống hạnh phúc của mình, Ngụy Quang Hàn nhưng vẫn bất hạnh.

So sánh tình cảnh của y với Ngụy Quang Hàn một chút, Vân Khuynh nghĩ mình khó có thể yên tâm thoải mái hạnh phúc.

Loại tình tự dường như vĩnh viễn xa nhau vừa rồi của Ngụy Quang Hàn, cũng quấy nhiễu y tâm thần không yên.

Lúc Vân Khuynh nghĩ tới chuyện cũ, y đã một lần nữa về tới điện phủ.

Tần Vô Phong đã thu kiếm lại.

Tần Vô Song ôm Đại Bảo, bọn họ đều bình yên đợi Vân Khuynh trở về.

Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, thả lỏng một hơi, cười cười với họ: “Ta đã trở về.”

Tần Vô Song lập tức bước về phía trước vài bước, nhìn Đại Bảo trong lòng cảm thán nói:

“Không nghĩ tới cướp Đại Bảo về dễ dàng như vậy... Sai, không phải cướp, hầu như chính là Ngụy Quang Hàn đưa cho chúng ta.

Thực sự là kỳ tích, hắn cướp Đại Bảo nhà chúng ta, không phải vì phục sinh sư phụ hắn sao, sao lại đơn giản vứt bỏ như vậy???”

Vân Khuynh có chút hiếu kỳ nhìn bọn họ: “Người, thực sự có thể sống lại sao???”

Mọi người lắc đầu, Tần Vô Phong chỉ có thể trả lời y một câu: “Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ.”

“Chúng ta đi chứ???”

Tần Vô Hạ mở miệng dò hỏi, ánh mắt hắn lo lắng nhìn Vân Khuynh, trong không khí ‘Vô Gian luyện ngục’ tràn ngập độc tố phi thường tai hại với thân thể người, Tần Vô Hạ rất sợ độc tố này tổn thương Vân Khuynh và hài tử trong bụng y.

Vân Khuynh có chút chần chờ: “Ta... Ta còn muốn gặp lại Ngụy Quang Hàn một lần.”

Vừa rồi trên đường trở về, y suy nghĩ một đường, y nghĩ, giúp Ngụy Quang Hàn đem sư phụ hắn sống lại, biết đâu sư phụ hắn có thể làm bạn gắn bó với hắn, cho hắn sống tốt hơn hiện tại nhiều.

Sắc mặt y mang theo ảo não: “Vừa rồi có chuyện quên nói.”

Thật sự là bầu không khí vừa rồi giữa y và Ngụy Quang Hàn quá mức quỷ dị, Ngụy Quang Hàn dường như cố ý ép y rời đi, vậy nên, rất kỳ quái, rất có tính ép buộc, khiến y không thể cố kỵ đến việc này.

“Là giúp sư phụ hắn sống lại sao???”

Tần Vô Phong trầm tư một chút: “Hắn đem Đại Bảo hoàn hảo vô khuyết trả lại cho chúng ta, chúng ta hẳn là nên cảm tạ hắn, chuyện này, nếu như có thể giúp, ta nhất định sẽ tận lực, nhưng mà độc tố trong không khí ở đây, không có giải dược sẽ rất phiền phức, không thích hợp ở lâu, không bằng chúng ta hiện tại đi tìm hắn, giúp hắn một tay, sau đó chúng ta đi???”

“Được.”

Vân Khuynh gật đầu, dẫn Tần Vô Phong bọn họ đi đến hành lang vừa rồi, biết đâu lúc có nhiều người, y mới có thể thản nhiên đối mặt với Ngụy Quang Hàn.

Hành lang dài dằng dặc nhìn không thấy đầu cùng đã không còn ai, Vân Khuynh nhìn chậm rãi nhíu mày.

Nhìn phương hướng Ngụy Quang Hàn vừa đi, đang đi tới, đáy lòng y lại bỗng nhiên đau xót, bỗng nhiên giống như hô hấp bị người bóp chặt.

Vân Khuynh vươn tay che ngực, khó chịu khó có thể khống chế thân thể của mình.

Tần Vô Phong vẫn đi bên cạnh y lập tức phát hiện y không đúng, lo lắng kề sát vào y: “Vân nhi, ngươi làm sao vậy???”

Hắn vươn tay đỡ lấy Vân Khuynh, sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, thân thể hơi run, nhất khắc vừa rồi, trái tim bóp nghẹt một chút, rất khó chịu.

Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau khi đi qua, toàn bộ cảm giác liền biến mất, sau khi biến mất, trong đầu y, lại không hiểu sao xuất hiện một con đường.

Vân Khuynh lắc đầu: “Không có việc gì, có lẽ đúng như các ngươi nói, ở đây không thích hợp ở lâu...”

Nói xong, thân thể Vân Khuynh cứng đờ, dĩ nhiên giống như thân thể của mình mất đi khống chế, dưới ánh mắt trợn mắt há mồm của Tần Vô Phong mấy người, dưới chân y điểm nhẹ, giống như bay đi lao về một cái phương hướng.

Tần Vô Phong mấy người kinh hãi: “Khuynh nhi.”

“Vân nhi!”

Bọn họ đều chạy tới.

Trên trán Vân Khuynh tràn đầy mồ hôi, thân thể phù phiếm lợi hại, y căn bản là không khống chế được thân thể của mình, giống như bị một loại lực hút đi, thân thể không bị khống chế theo lộ tuyến trong đầu y chạy như bay.

Vân Khuynh chạy phía trước, đuổi theo đằng sau là Tần gia tam huynh đệ, chuẩn xác không gì sánh được tránh thoát các bộ phận then chốt, bọn họ đi tới tầng sâu nhất của ‘Vô Gian luyện ngục’.

Vân Khuynh là người đến đầu tiên, lúc y đến, Ngụy Quang Hàn ngồi trên một chiếc giường khắc băng lớn, tuyết trắng tản ra hàn ý.

Phía sau hắn, còn ngồi một nam tử bạch y như tuyết, sắc mặt nam tử kia cứng ngắc đem hai tay đặt trên lưng Ngụy Quang Hàn, quanh thân hắn tản ra vài phần khí tiêu điều, trong ánh mắt càng tiết lộ tịch liêu khắc cốt ghi xương.

“Tiểu Hàn, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”

Tuyết y nam tử cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, nhận thấy được người ngoài đến, hắn bỗng nhiên quay sang, sau đó Vân Khuynh liền thấy được khuôn mặt thâm thúy anh tuấn điêu luyện sắc sảo.

Nam tử kia cũng thấy được Vân Khuynh, hắn nhấp hé môi, thanh âm trầm thấp hàn lãnh mang theo vài phần giọng mỉa mai: “Lạc Minh???”

Vân Khuynh trừng lớn hai mắt, dưới chân kỳ thực từ lúc trước khi chính y phản ứng đến cũng đã đi về phía hai người, ánh mắt y như kiếm, thẳng tắp nhìn tuyết y nam tử: “Ngươi là ai??? Ngươi đã làm gì Ngụy Quang Hàn???”

Đây là, Vân Khuynh mới phát hiện thân thể của mình dĩ nhiên đã có thể tự do khống chế???

“Chiến Thiên Y, sư phụ Ngụy Quang Hàn.”

Vân Khuynh thân thể cứng đờ: “Ngươi thực sự sống lại??? Ngụy Quang Hàn không phải nói cần sinh mệnh Đại Bảo trao đổi, mới có thể cho ngươi sống lại sao, vì sao...”

Nói đến cái này, khuôn mặt Chiến Thiên Y lại có một chút vặn vẹo.

Ngụy Quang Hàn, tình cảm trong lòng hắn quá nặng, nhiều năm trước hắn vẫn tránh không dùng thân thể Ngụy Quang Hàn chế tạo huyết đồng, Ngụy Quang Hàn khen ngược, dĩ nhiên tự hi sinh mình.

Mà hắn hi sinh bản thân, chính là vì người trước mắt này.

Chiến Thiên Y bỗng nhiên cảm thấy hô hấp của mình có chút không thông: “Ta thực sự đã sống lại, tiểu Hàn hắn thay thế huyết đồng, hi sinh chính hắn cho ta sống lại.”

“Hi sinh??? Ngươi là nói... Ngụy Quang Hàn hắn...”

Một loại khủng hoảng không thể ức chế từ trong lòng Vân Khuynh mọc lên, khiến thân thể y thẳng run lên.

“Đúng, ta là nói, Ngụy Quang Hàn sẽ chết... Hoặc là đã chết.”

Ngụy Quang Hàn...

Đã chết...

Trong đầu trong lòng Vân Khuynh, bỗng nhiên trống rỗng. Ngụy Quang Hàn đã chết...

Là vì, thay thế Đại Bảo???

Trời ạ!!!

Tâm Vân Khuynh như đang rỉ máu, y khó chịu gần như khó có thể hô hấp.

Nếu như không biết Ngụy Quang Hàn từng sinh tồn trong thế giới này, như vậy Ngụy Quang Hàn chết lúc nào y tất nhiên sẽ không lưu ý, thế nhưng...

Thế nhưng, người này, là người y từng yêu, hôm nay y tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt mình.

Càng làm cho y thống khổ chính là, đối phương còn vì con y mà chết.

“Tại sao có thể như vậy???”

Thời gian không thể chậm trễ, Chiến Thiên Y không muốn nói quá nhiều với y, chỉ là truy hỏi: “Ngươi nguyện ý cứu hắn không???”

Ánh mắt Vân Khuynh dời về phía hai gò má Ngụy Quang Hàn: “Ta nguyện ý, phải cứu thế nào???”

“Công lực của ta chưa hoàn toàn khôi phục, không thể tuyệt đối nắm chặt cứu hắn, cho nên mới dẫn các ngươi tới đây... Nếu như các ngươi giúp ta một tay, ta nhất định có thể cứu hắn.”

Hắn vừa dứt lời, Vân Khuynh còn chưa phản ứng tới, Tần Vô Phong chạy tới vừa nghe thấy Chiến Thiên Y nói như vậy thân thể đã xoay tròn ngồi xuống phía sau Chiến Thiên Y trên giường khắc băng, vận chuyển nội lực vào trong cơ thể Chiến Thiên Y.

Tần Vô Song đem Đại Bảo trong lòng giao cho Vân Khuynh, cũng ngồi xuống phía sau Tần Vô Phong, Tần Vô Hạ cũng phi thân ngồi phía sau Tần Vô Song. Ngụy Quang Hàn, Chiến Thiên Y, Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Tần Vô Hạ năm người, một người tiếp một người, không chút do dự đem nội lực trong cơ thể mình vận chuyển về người phía trước.

Vân Khuynh ôm Đại Bảo, nhìn bọn họ, tay chân một trận lạnh lẽo, nhưng không có nửa điểm biện pháp.

Cử động lần này của Tần Vô Phong mấy người, không thể nói không phải xung động, thế nhưng khi bọn hắn nghe thấy Vân Khuynh vội vàng hỏi Chiến Thiên Y dùng biện pháp gì cứu Ngụy Quang Hàn, bọn họ chỉ biết Vân Khuynh nhất định muốn cứu người này.

Vậy nên bọn họ không nói hai lời, lập tức đi giúp Chiến Thiên Y, dù sao mạng người quan thiên, cứu người quan trọng hơn.

Một phút trôi qua...

Một canh giờ trôi qua...

Hai canh giờ trôi đi...

Vân Khuynh ôm Đại Bảo, uể oải đi tới đi lui, đáy lòng hoảng loạn thành một đống lo lắng cho mấy người...

Rốt cục...

Thân thể Ngụy Quang Hàn trước người Chiến Thiên Y nghiêng đi, ngã ở trên giường, hơi thở cắt đứt, từ nay về sau, trên đời này, đã không còn một người tên Ngụy Quang Hàn.

Khóe miệng Chiến Thiên Y tràn ra một tia máu, chậm rãi mở con mắt, Tần Vô Phong cùng Tần Vô Song, Tần Vô Hạ cũng đều mở mắt, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn qua tốt hơn Chiến Thiên Y nhiều.

Vân Khuynh ngơ ngác nhìn Ngụy Quang Hàn, trong mắt không tự chủ được tụ lại hơi nước: “Ngươi đã nói ngươi có thể cứu hắn...”