"Xin lỗi, tôi không nói cô."
Mạnh Phi buộc phải bình tĩnh lại.
“Tôi đang ở phòng chờ 1023 trên tầng 10 của tòa nhà Rùa Vàng. Ở đây đang xảy ra trường hợp khẩn cấp.
Một nữ nhân viên vừa rơi từ sân thượng tòa nhà xuống và đang treo trên bệ cửa sổ phòng tôi. Dù tôi đang kéo cô ấy nhưng không thể chống đỡ lâu hơn được.
Mong cô vui lòng gọi cho bảo vệ trong tòa nhà. Đặc biệt là một bảo vệ thường trú ngoài hành lang, số điện thoại là 09126-293212, vui lòng gọi vào số trên."
"Vậy tại sao anh không trực tiếp gọi đến số này?"
Cô gái cảnh sát cảm thấy kỳ quái liền hỏi lại.
"Vì hoàn cảnh đặc biệt tôi không thể trực tiếp gọi số này được."
Mạnh Phi dứt khoát trả lời. Lúc này, càng giải thích chi tiết lại càng rắc rối, tất cả sẽ biến thành một tình huống lừa đảo.
Trong khi cố gắng lừa 110, hắn nắm chắc sợi dây ni lông không buông.
Tiêu Hàm dù sao cũng là một cô gái, cô ấy không khỏe bằng hắn, tách tay hắn vài lần đều không thành.
Nhưng lần này mọi thứ lại thay đổi rồi.
Tiêu Hàm giãy dụa mấy cái, không ngờ cô thực sự cúi mặt xuống với đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, đôi môi đỏ như lửa, đột ngột cắn tay hắn một cái.
"A!"
Mạnh Phi đau đớn hét lên. Các ngón tay của hắn đau đớn đến tê dại, đến chính hắn cũng không thể phán đoán liệu chúng có bị gãy hay không.
"Sửa chữa! Sửa chữa! Sửa chữa!"
Hắn rống lên trong lòng nhưng không phát thành tiếng, kẻo cô gái 110 càng thấy quái lạ.
"Nhưng mà," Lúc này, cô gái cảnh sát mới hỏi lại.
"Tôi có thể thấy rằng số điện thoại anh đang gọi đến là 09126-293212, anh có chắc chắn là muốn tôi gọi đến số này để yêu cầu giúp đỡ không?" Thực ra, tổng đài viên không quan tâm người đó có đang trêu cô hay không, điều cô quan tâm là tình hình bên kia đang rất cấp bách, tuyệt đối cô không được lấy nhầm số điện thoại.
Nhưng Mạnh Phi không thể nhịn nổi việc muốn chửi thề.
Ngón tay hắn quả thực đang được sửa chữa nhưng sửa chữa cũng không thể ngăn Tiêu Hàm gặm nhấm.
Vì vậy, nó trở thành một vòng lặp vô hạn giữa việc được sửa chữa, bị cắn, bị cắn và sửa chữa.
Tuy rằng ngón tay hắn vẫn đang cầm cự để chưa bị gãy nhưng từng vòng lặp đau đớn thì không giảm đi chút nào.
Trên thực tế, hắn vẫn còn một lựa chọn khác, đó là sửa chữa đối tượng X. Sử dụng năng lực sửa chữa của hệ thống để trực tiếp quét sạch ý thức của X khỏi cơ thể của Tiêu Hàm!
[Nhắc nhở: Sửa chữa sẽ xóa hoàn toàn mục tiêu.]
"Liệu có thể xóa bỏ ý thức xâm phạm bất hợp pháp và giữ lại ý thức và cơ thể ban đầu không?"
[Nhắc nhở: Ý thức hiện đang chiếm giữ cơ thể của mục tiêu có thể bị xóa nhưng mất ý thức sẽ khiến mục tiêu chết ngay lập tức. Bạn có muốn tiếp tục?]
Hệ thống cũng bắt đầu giở trò rồi!
Nói cách khác, khi thần thức của X chiếm lấy thân thể này, xóa nó sẽ khiến thân thể chết đi, Tiêu Hàm đồng thời cũng chết theo.
Nhưng khi ý thức của X ẩn nấp kỹ càng, hệ thống BUG mạnh nhất cũng không thể tìm thấy nó, vì vậy nó cũng không cách nào tiêu diệt được X.
Cái quái gì thế!
"Thưa anh, anh có chắc là muốn tôi gọi vào số này để được giúp đỡ không?"
"Tôi chắc chắn! Tôi chắc chắn!" Mạnh Phi rống lên rồi cúp điện thoại.
Tiêu Hàm liều mạng cắn một hồi lâu, phát hiện ngón tay của người này đặc biệt dai, giống như gân bò.
"Cứng quá."
Cô lại chuyển sang nụ cười dịu dàng giống với nguyên chủ.
"Thật may là tôi đã chuẩn bị thêm nhiều cách để chết!"
Một thứ gì đó di chuyển trong tay cô và tuột ra, đó là một con Garfield đồ chơi màu cam. Biểu cảm của Garfield giống như Garfield thật, nó duỗi một chân ra.
Với một tiếng tách, một ống tiêm nhỏ xíu bật ra khỏi bàn chân của nó.
Ngân hàng bảo mật rất nghiêm ngặt, khi ra vào đều có kiểm tra an ninh, không được mang những thứ nguy hiểm vào.
Nhưng ống tiêm này rất nhỏ, kim tiêm không nhất thiết phải bằng kim loại, hơn nữa còn được giấu trong móng của con mèo đồ chơi, nên nó dễ dàng được coi là một phần của đồ chơi.
"Độc dược tác động vào hệ thần kinh, một phát chết tươi. Ta sẽ cho ngươi cảm nhận sâu sắc cảm giác cố gắng hết sức muốn cứu một người nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực."
Con mèo Garfield đồ chơi và Tiêu Hàm đồng thời nở những nụ cười méo mó, quỷ quái, đáng sợ với cái miệng méo xệch.
Mạnh Phi thực sự nhớ kỹ, có lẽ đây là biểu cảm xuất phát từ chính con người thật của X!
Cây kim đâm thẳng vào cổ Tiêu Hàm và tiêm vào.
"Sửa chữa! Sửa chữa! Sửa chữa!"
Mạnh Phi gầm lên một tràng tức giận trong lòng. Tinh thần hắn đột nhiên tập trung vô cùng cao độ.
Chết vì độc dược chết vì ung thư là khác nhau.
Dường như hắn nhìn thấy một số lượng gần như vô hạn các phân tử trải ra như một đàn ong bay tán loạn.
Chúng sẽ liên kết với một lỗ hổng nhất định trong dây thần kinh của con người, ngăn cản sự di chuyển của các ion khiến tín hiệu điện của dây thần kinh bị chặn lại ngay lập tức.
Đây không chỉ là vấn đề tê liệt hoặc mất ý thức, nhịp tim và hơi thở của con người sẽ lập tức ngừng lại.