Chương 8: Tôi Có Thể Trở Thành Anh Chứ?

Cuối cùng thì việc nâng cấp đã thành công.

Kỹ năng mới "giải mã", tức là trực tiếp bẻ khóa mật khẩu sao?

Khách quan mà nói, đây không phải là một kỹ năng yếu. Ở kiếp trước, nếu hắn có thể tùy ý bẻ khóa mật khẩu, thì tài khoản ngân hàng...

Đáng tiếc nó lại là một kỹ năng phụ trợ khác. Nếu đối mặt với một tên giết người, nó không hề có bất kỳ tác dụng công kích hoặc tự vệ nào.

Nhưng trời không tuyệt đường người.

Chỉ cần vẫn còn hệ thống, chỉ cần kỹ năng đủ nhiều, chỉ cần bản thân đủ mạnh, nhất định sẽ tìm được cách phá game!

Huống chi, giải mã là một kỹ năng điều tra khá tốt. Giờ đây, năng lực điều tra hung án của chính hắn đã được nâng cao đáng kể rồi.

Mạnh Phi quay lại bàn máy tính.

Sau đó bắt đầu cuộc điều tra từ máy tính của tiền thân. Tất cả các thông tin của tiền thân đều ở bên trong.

Vì kẻ sát nhân đã cố gắng xóa dữ liệu đĩa cứng nên rất có thể mục tiêu của gã khi đến đây chính là chiếc máy tính này.

Tất cả chìa khóa đều ở đây!

"Cạch."

Mạnh Phi nhẹ nhàng nhấn nút nguồn.

Màn hình máy tính sáng lên.

"Vui lòng nhập mật khẩu khởi động máy."

Nhìn những ký tự lớn trên màn hình, Mạnh Phi cảm thấy cả người vô cùng ung dung.

Chương trình đã đưa ra chức năng "giải mã", nhờ đó cũng bớt được một loạt thao tác.

Nào, chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận công nghệ hack một lần nữa nhé!

‘Giải mã.’ Mạnh Phi nói trong lòng.

[Nhắc nhở: Mật khẩu khởi động máy đã được bẻ khóa thành công.]

[Kinh nghiệm +5]

Mạnh Phi nhấp vào màn hình.

Tiền thân không hổ là một đại lão lập trình viên, quả thực là một cao thủ cứng cựa.

Trên màn hình tràn ngập loại không khí cyberpunk (1) mạnh mẽ, mọi biểu tượng đều nhấp nháy với ánh sáng xanh, khiến người nhìn không nhịn được cảm giác muốn chắp tay bái lạy mấy cái.

Thời gian không còn nhiều nên hắn lại kích hoạt chức năng quét của hệ thống, nhanh chóng lọc ra những tài liệu vô dụng, sàng lọc ra các loại tập tin quan trọng.

[Nhật ký – năm 8020. Văn bản]

[Nhật ký – năm 8019. Văn bản]

[Nhật ký – năm 8018. Văn bản]

Anh chàng này thích viết nhật ký?

Mạnh Phi có thể hiểu được.

Các lập trình viên gặp phải nhiều vấn đề và giải pháp kỳ lạ mỗi ngày, hoặc có được kinh nghiệm và kiến thức mới. Nếu không ghi lại nó thì sẽ sớm quên hết.

Vì vậy, nhiều lập trình viên là những người cuồng ghi nhật ký cũng như ghi chép.

Hắn cũng viết nhật ký công việc, chỉ là không phân loại được gọn gàng như thế này mà thôi, đâu đâu cũng thấy.

"Quét thư mục công tác."

[Thông tin thư mục: Chứa 5.126 tệp mã nguồn, thống kê được 541.030 dòng mã nguồn và có thể tải xuống tại đây. Tải xuống tất cả?]

Khá lắm, 500.000 dòng mã.

Dựa trên kinh nghiệm của mình, bao gồm cả phát triển và gỡ lỗi sơ bộ, việc có thể hoàn thành 500 dòng mã mỗi ngày cũng thật là quá phong phú rồi.

Cộng với quá trình điều chỉnh BUG vô tận...

Nhưng bên trong cũng có thể chứa các thư viện mã nguồn mở được sao chép, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Không cần lo lắng, tải xuống trước đã, bây giờ tất cả của anh ta đều là của mình rồi.

"Tải xuống!"

Không khí lặng ngắt như tờ. Đèn trong nhà phát ra một màu vàng dịu.

Mạnh Phi đang ngồi trên ghế, hắn đã tắt máy.

Nhưng tại tầm nhìn trong tâm trí, hắn vẫn có thể nhìn thấy các thư mục đang mở mà mình đã tải xuống hệ thống.

Hệ thống quá kỳ diệu, cái gọi là "tải xuống tại đây" chính là tải dữ liệu xuống và lưu trữ trong chương trình "hệ thống BUG mạnh nhất" của hắn.

Những dữ liệu này, giống như chương trình vậy, chúng đều được lưu trữ trong não của hắn. Chỉ là hắn không thể trực tiếp xem được.

Nhưng hắn có thể điều động BUG.EXE để mở, đọc hoặc truy xuất những nội dung được lưu trữ này bất kỳ lúc nào.

Bằng cách này, mặc dù hắn không có ký ức của tiền thân nhưng tất cả những ghi chép mà tiền thân để lại đã được hắn ghi vào tâm trí.

Hắn có một loại cảm xúc không thể giải thích được.

Nếu trước đây chỉ thừa hưởng cơ thể của người này, thay anh ta hít thở, ăn, ngủ và sống tiếp.

Vậy, sau khi hiểu về quá khứ của người này, tất cả các quan điểm trước đây đều sẽ khác.

Nguyên chủ là thiện hay ác.

Tất cả mọi thứ anh ta đã trải qua, ngay cả những đoạn mã anh ta đã viết ra, đều chính thức được hắn kế thừa.

Mạnh Phi mím môi.

"Người anh em à, sau khi đọc hết những thứ này..." Mạnh Phi mở văn bản đầu tiên ra: “Trong tương lai, tôi sẽ là anh chứ? Để tôi tìm ra kẻ đã giết anh. Để tôi thay mặt anh hoàn thành công việc còn dang dở!"

...

Buổi tối, chín giờ hai mươi tám phút.

Mạnh Phi mặc lên người một chiếc áo khoác đen và bước ra khỏi chung cư, vội vã đến hiện trường nơi "Đình Đình" nói.

Vì muốn thực sự thay thế tiền thân của mình để tồn tại trong dị thế giới này, hắn không thể trốn tránh mà chỉ có thể đối mặt với cuộc điều tra chính thức của thế giới này.

Nếu không, hắn sẽ phải sống ẩn dật, đồng thời đối mặt với sự nghi ngờ của chính quyền và sự truy đuổi của kẻ giết người giấu mặt. Chuyện đó không chỉ quá uất ức mà còn quá gian nan.

Điều tra thì điều tra. Nếu thế giới này có luật pháp, chỉ cần hắn không có sơ hở thì quan chức cũng không thể làm gì hắn.

Còn một "Mạnh Phi" bị xe tông chết ở nơi khác, nơi này hẳn là chứa những manh mối quan trọng liên quan đến việc hắn bị giết.

Nếu hắn không đi thì không thể tiếp xúc được với những manh mối quan trọng này.

Nơi có tên là Phố Thâm Đại rất gần với chung cư, cách đó khoảng 10 phút.

Kỳ thực thì địa điểm này cũng gần với công ty nơi tiền thân làm việc trước đây. Trong nhật ký của tiền thân đã nhắc đến vài lần và cũng tương đối dễ tìm, vì vậy Mạnh Phi đã chọn cách đi bộ.

Đối diện với cột đèn giao thông, một chiếc Buick (2) đột ngột đậu ở đầu đường, xung quanh là ba chiếc xe hơi cảnh sát với màu sơn đặc biệt cùng đèn hiệu nhấp nha nhấp nháy.

----------

(1) Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.

(2) Buick là nhãn hiệu xe sang của General Motors.