Chương 72: Không Định Ra Mặt Nói Chuyện Sao?

Từ sáng đến tối, ngoại trừ ăn và ngủ, hắn đều tán gẫu cùng Tiêu Hàm.

Ngay khi hắn cảm thấy "tình bạn kéo dài cho đến chết" sắp được thiết lập thành công, điện thoại di động của nhân viên bảo vệ ở cửa hết pin.

Đáng tiếc, mặc dù hắn có thể sử dụng hệ thống kết nối điện thoại di động của người khác để dùng nhưng hắn không thể sử dụng hệ thống cắm sạc cho nó được.

Đó là một tai nạn nghiêm trọng. Hắn muốn mở ứng dụng Nữ Thần không chỉ để trò chuyện mà còn muốn giữ liên lạc với Ngả Đình mọi nơi mọi lúc.

Để giải quyết vụ án này trong tầm tay, họ cần phải giữ đồng bộ. Đặc biệt là khi dính dáng đến thời cơ bắt người.

May mắn thay, có nhiều hơn một nhân viên bảo vệ ở cửa...

Hắn đổi sang một chiếc điện thoại của bảo vệ khác và cài đặt lại ứng dụng Nữ Thần. Ngay sau khi cài đặt xong, rất nhiều thông báo hiện lên trong đầu hắn.

Tất cả đều là tin nhắn từ Ngả Đình, mỗi tin nhắn đều là diễn biến của cuộc điều tra.

Những kết quả này giống như dự đoán của hắn.

Vậy thì, việc còn lại chính là chờ đợi. Hắn phải đợi đối phương tìm đến cửa.

Lưới đã được tung, chỉ còn chờ đối phương chủ động sa vào.

X chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với hắn!

Hy vọng duy nhất là Tiêu Hàm đừng bao giờ dính vào.

...

Mười giờ rưỡi tối.

Mạnh Phi ngáp một hơi.

Ở trong loại giam cầm này, quy tắc sống của hắn cũng trở nên rối tung hết cả, cảm giác bí bách kỳ cực không dễ chịu gì.

Hắn định nắm bắt cơn mệt mỏi này và ngủ một giấc thật ngon.

Hắn kéo rèm và tắt đèn. Trong một căn phòng không có máy tính và điện thoại, thế giới thực sự yên tĩnh.

Đó là kiểu yên lặng tưởng chừng như bịt chặt tai lại cũng có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn liền nghe thấy trên đầu phát ra tiếng sột soạt.

"Cuối cùng cũng đến rồi sao?"

Hắn đứng dậy và bật đèn, nhìn lên trần nhà.

Trần nhà sạch sẽ, nhưng ở đó có một lỗ thông gió.

Tuy nhiên, lỗ thông gió ở đây rất nhỏ, tối đa khoảng 30x30cm, một người căn bản là không thể lọt qua được.

Âm thanh hẳn là phát ra từ bên trong ống dẫn khí.

"Không định đi ra ngoài nói chuyện sao?"

Mạnh Phi nói với trần nhà.

“Anh cho rằng tôi không biết anh là thứ gì chắc?

Tôi không chỉ nhìn thấy mà còn quay cả video."

"Thực sao, làm thế nào cậu làm được?" Một giọng nói lạ đáp lại.

Đó là giọng nói của người nhưng nghe không ra được là nam hay nữ.

Mạnh Phi cảm thấy nó giống như âm thanh của toàn bộ trần nhà rung động, âm thanh thô ráp, không có ngữ điệu và rất máy móc.

Giọng nói và ngữ điệu của lời nói có thể tiết lộ rất nhiều thông tin. Bên kia, hoặc chỉ để tránh điều này, đã khiến giọng nói của mình trở nên như vậy.

"Lúc anh ở trong văn phòng gõ phím, tôi đã dùng di động quay lại."

Mạnh Phi thản nhiên nói.

"Ồ?"

Mặc dù trong giọng nói có chút kinh ngạc nhưng âm điệu vẫn không có gì thay đổi.

"Tôi đã luôn nhìn chằm chằm vào cậu và không thấy cậu lấy điện thoại quay phim chụp hình gì."

"Đó là bởi vì anh luôn nhìn chằm chằm vào tôi nên mới không thể thấy nó."

Mạnh Phi cười.

"Khi đang nhoài nằm trên bệ cửa sổ để ngủ, tôi đã để điện thoại trên bệ cửa và camera hướng vào bên trong văn phòng.

Khi tôi đứng dậy, anh cũng sẽ chỉ chú ý đến tôi nhưng lại không hề để ý đến chiếc điện thoại tôi để trên bệ cửa sổ."

"Ha ha, đã hiểu."

Mạnh Phi nhìn thấy hàng rào ở cửa thông gió phía trên đầu của mình di chuyển.

Bởi vì lối vào hẹp, nếu nó được cố định bằng vít, không ai có thể trèo vào bên trong để vặn nó, điều này sẽ vô cùng bất lợi cho việc bảo trì.

Vì vậy, hàng rào này thực ra là chỉ được gài ở bên trong. Chỉ cần từ bên ngoài kéo nhẹ là nó đã có thể được mở và dễ dàng dịch nó qua một bên.

Một thứ gì đó nhanh nhẹn chui ra khỏi lỗ thông gió, nhảy xuống bàn, nhìn Mạnh Phi với đôi mắt đen láy sâu đến không lường được.

Một con mèo vằn màu xanh lam?

Thực ra đây không phải là một con mèo thật, mà là món đồ chơi vốn dĩ bất động mà Tiêu Hàm đặt trên bàn làm việc.

Món đồ chơi này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thực ra lại chi tiết đến khó tin.

Mạnh Phi đã kiểm tra và phát hiện ra nó không đơn giản chỉ là một con thú bông được bao bọc bằng một lớp vải vằn xanh lam với rất nhiều bông nhồi bên trong.

Nó có một bộ xương hoàn chỉnh bên trong, mỗi góc khớp xương trên cơ thể nó đều có thể cử động như một con mèo thật.

Điều này cho phép nó tạo ra được rất nhiều dáng vẻ khác nhau.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng thứ đồ chơi này thực sự có thể tự di chuyển. Nó không chỉ có thể di chuyển mà còn có thể điều khiển chuột và gõ bàn phím!

Video mà Mạnh Phi quay được chính là quá trình con thú bông chuyển động và nằm trên bàn, di chuyển chuột, gõ bàn phím và hoàn tất quá trình chuyển khoản.