Chương 57: Con Ma Trong Văn Phòng

Chuyện này khó hơn so với việc tìm ra BUG hoặc đơn giản là so sánh các đột biến DNA. Nó bao hàm quá nhiều logic.

May mắn thay, hệ thống BUG mạnh nhất là siêu máy tính mạnh nhất mà hắn từng thấy. Được thúc đẩy bởi sức mạnh tính toán tăng vọt, vô số luồng mã lệnh chảy qua tâm trí hắn như một dòng sông cuồn cuộn.

Theo lý thuyết thì vị trí đáng nghi ngờ nhất là máy tính của Tiêu Hàm. Nhưng hắn không bắt đầu với chiếc máy tính đó. Bởi vì hắn đã lén quét nó vào buổi chiều.

Hoàn toàn sạch sẽ. Cô bé ngoan Tiêu Hàm thực sự không làm bất cứ việc cá nhân nào tại nơi làm việc và thậm chí còn chưa bao giờ mở một trang web tin tức nào.

Nhưng những người khác thì lại không như vậy.

Mặc dù phần mềm trong máy tính ở đây được cài đặt các thiết lập nhiều hạn chế khác nhau nhưng một số thần dân công sở vẫn tìm được những phương pháp thần thông.

Một vài người lén đọc tiểu thuyết tại nơi làm việc, có người còn chơi game và thậm chí là xem pỏn.

Bởi vì ở đây bị cấm dùng di động nên tất cả đều đã cố gắng hết sức mình. May mắn thay, những hành động nhỏ này dường như không dẫn đến rò rỉ dữ liệu.

Đám người Lưu Cương đã phát triển một hệ thống an ninh rất mạnh mẽ. Ngay cả khi máy tính kết nối với một trang web kém tin cậy, thì khả năng dính phải một Trojan là rất thấp.

Sau khi quét mấy chục máy tính, Mạnh Phi cảm thấy hơi choáng váng, hắn ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát thì chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ.

"Click, click, click..."

Hắn lập tức mở mắt.

Âm thanh biến mất.

Loại âm thanh này đã quá quen thuộc với hắn, đó là tiếng nhấp chuột. Nơi này, ngoài hắn ra thì chẳng còn ai khác, tại sao lại tiếng nhấp chuột?

Chẳng lẽ có ma?

Thực ra, hắn có xu hướng tin vào việc mình nghe nhầm hơn. Việc phân tích những máy tính này khá tốn sức. Chẳng lẽ là phản phệ? Phản phệ đến mức ảo thanh luôn hả?

Hắn lại nhắm mắt, định nghỉ ngơi một chút.

"Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạnh..."

Lại tới rồi!

Lần này hắn không mở mắt.

‘Nếu tao không mở mắt thì mày sẽ đánh hết mình đúng không, vậy để tao cẩn thận nghe một chút, âm thanh đó phát ra từ đâu?’

Tuy nhiên, diện tích văn phòng này quá rộng. Mặc dù là tiếng cây kim rơi trong đếm cũng nghe rõ mồn một nhưng rất khó để xác định thực sự nguồn phát ra âm thanh.

Khi xác định rằng âm thanh phát ra từ một hướng nào đó, hắn sẽ luôn cảm thấy hướng hoàn toàn ngược lại cũng có lý.

Mặc kệ, có thể loại trừ từng cái một.

Mạnh Phi đột nhiên mở mắt, đứng bật dậy và chạy về một hướng nhất định.

Để tao xem, không có một ai thì sao con chuột tự nhấp được?

Tất nhiên hắn không nhìn vào con chuột hay bàn phím, những thứ kia có từ di chuyển hay không thì chỉ nhìn qua rất khó xác định.

Thứ hắn nhìn chính là màn hình có sáng lên không.

Do các máy này tự động tắt màn hình ngay sau khi vào chế độ tiết kiệm điện nên màn hình chỉ toàn một màu đen.

Nếu ai đó di chuyển chuột hoặc chạm vào bàn phím, màn hình sẽ sáng ngay lập tức.

Thật không may, sau khi hắn chạy đến, những gì hắn thấy vẫn chỉ là một dãy máy tính không người thao tác, yên tĩnh với toàn bộ màn hình đen.

Mạnh Phi thực sự phải nghi ngờ đó là một con ma.

Ngẫm kỹ lại thì, với tốc độ tay đáng kinh ngạc của hắn khi đang lén đọc tiểu thuyết tại công ty và dứt khoát tắt máy trước khi ông chủ xuất hiện, thì hoàn toàn có thể tắt màn hình trước khi hắn chạy tới.

Nhưng ai đang vận hành nó? Nếu có ai khác ngoài hắn ở trong văn phòng, thì văn phòng đã gọi cảnh sát từ lâu rồi mới đúng.

Thậm chí còn chẳng có ai mở cửa văn phòng. Nếu thật cửa đã được mở thì việc không có bất kỳ động tĩnh nào là không thể.

Dị năng?

Nếu có một dị năng, chẳng hạn như tàng hình... hoặc yên ắng xuyên không, hoặc đơn giản là tạo ra ảo giác,… thì hoàn toàn có thể tạo ra hiệu ứng như vậy.

Nhưng một phần tử dị năng, tại sao lại đến đi nhấp chuột và gõ bàn phím? Muốn dọa mình? Ý tưởng lạ đấy! Trực tiếp treo mình lên tra tấn về chìa khóa mở tập tin là được mà.

Mạnh Phi ngồi trên ghế, dùng chân đẩy, chiếc ghế văn phòng với bánh xe bên dưới trượt nhanh trên sàn, lao về phía cửa sổ phía trước.

Cái gọi là cửa sổ của một tòa nhà văn phòng chính là tường. Toàn bộ mặt tiền của tòa nhà hoàn toàn bằng kính. Trước mặt hắn là trung tâm của thành phố đang ngủ say. Các dãy nhà giống như tủ máy server với đèn tín hiệu nhấp nháy xếp san sát nhau.

Có một hàng kim loại dày dặn chạy ngang qua cửa sổ kính, giống như bậu cửa sổ. Mạnh Phi đang nhoài người nằm trên "bậu cửa sổ", giả vờ muốn ngủ.

Hắn nheo mắt nhìn vào ô cửa kính thế nhưng mục đích không phải là nhìn ra ngoài cửa sổ, mà là đang quan sát khung cảnh bên trong văn phòng phản chiếu qua cửa kính.

Bởi vì bên trong văn phòng sáng hơn nhiều so với bên ngoài, cửa sổ kính lúc này giống như một tấm gương tối.

Ở đây hắn có thể nhìn thấy cả một dãy máy tính. Tổ 3 là dãy mà hắn và Tiêu Hàm ngồi.

Hắn khá chắc rằng âm thanh nhấp chuột và gõ bàn phím ban nãy hắn nghe thấy đến từ hàng ghế này.