“Ở đó hồ luôn trong.
Không khí rất yên bình.
Vầng trăng sáng trắng như tuyết chiếu sáng trái đất,
Giấu kín bí mật sâu kín nhất trong lòng..."
Mặc dù nhạc hơi to và bài hát bị giọng hát thô thiển của Trần mập làm ô nhiễm nhưng nó vẫn khiến hắn cảm vô cùng cảm động.
Đặc biệt là hiện tại.
Nội tâm hắn thật sự chứa quá nhiều bí mật. Một khu rừng e rằng không có khả năng ẩn giấu hết được. Hệ thống cổ quái, xuyên qua bí ẩn và ký ức của tiền kiếp.
Chỗ ngồi của gian tình nhân rất chật hẹp. Hắn có thể cảm nhận được hơi ấm dịu dàng của Ngả Đình truyền tới khi cô đụng vào cánh tay hắn và thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của cô.
Dường như hắn chưa bao giờ ngồi gần một cô gái đến vậy ở kiếp trước và cả hiện tại. Đây là một cảm giác tuyệt vời.
Như thể hắn được bao phủ bởi một bầu không khí nhẹ nhàng nào đó và khiến bản thân hắn không còn cô đơn nữa.
Quan trọng hơn là bốn người cùng nhóm đều gửi đến hắn những ánh mắt kinh ngạc.
Mạnh Phi, kẻ thậm chí không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh khi nhìn thấy một cô gái, từ lúc nào lại có một bạn gái xinh đẹp như vậy?
Ngả Đình thực sự rất chuyên nghiệp, nhờ cô giả làm bạn gái nhưng cô đã đóng giả đến mức giống hệt như thật.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ ren và một chiếc áo len dày dặn màu be hơi quá khổ bên ngoài đi kèm với một chiếc quần jean rách khá giản dị.
Cùng với mái tóc đen tự nhiên ngắn vừa phải và đôi mắt hơi đờ đẫn, cô ấy trông như một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học điển hình bị lừa khi mới vào làm.
Chỉ có một điều hơi bất nhất là gấu áo len đôi khi để lộ chiếc thắt lưng da thô và to xỏ ngang lưng quần.
Một cô bé như cô sao lại mang thắt lưng dày cộp như vậy, chẳng lẽ muốn đánh người?
Còn trong đầu Ngả Đình thì lại chỉ đang lăn lộn một câu hỏi: "Cuối cùng là mình bị chập dây thần kinh nào mà để anh ta thuyết phục làm một việc nhàm chán như vậy chứ?"
Ong ong...
Điện thoại trong túi Mạnh Phi rung lên hai lần. Hắn mở ra xem, là tin nhắn từ Âu Dương Thông.
"Tôi có vài chuyện muốn nói. Ở đây quá ồn ào. Lên sân thượng nói chuyện, ok?"
La An giao cho hắn một chức vụ mới và thuyên chuyển ngay tại chỗ, hơn nữa vị trí mới vẫn còn là bí mật.
Âu Dương Thông lại phải tuyển người, đến thời gian bàn giao còn không có. Nhất định là ông ta muốn giao phó rất nhiều.
Mạnh Phi gật đầu, nói nhỏ với Ngả Đình bên cạnh, sau đó đứng dậy cầm áo khoác, cùng Âu Dương Thông rời khỏi phòng.
Cả hai cùng vào thang máy và lên thẳng tầng cao nhất.
Tòa nhà Vân Thâm có tổng cộng 85 tầng, cao hơn 400 mét, trên đỉnh của tòa nhà là một khu vườn tao nhã, đầy hoa cỏ cây cối.
Mùa thu trời cao và mát mẻ, không khí trong xanh nhưng rất nhiều gió, cũng rất lạnh. Mạnh Phi siết chặt cổ áo, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, ra sức châm một điếu thuốc.
"Cậu còn hút à. Từ khi có vợ con, tôi đã bỏ thuốc lá rồi. Bản thân mình ra sao chẳng đáng nói nhưng không thể hại đến vợ con."
Mạnh Phi đột nhiên cảm thấy lời ông ấy nói rất có lý, cũng liền thẳng thừng dập luôn điếu thuốc vừa châm.
Người sắp có bạn gái sao có thể hút thuốc được chứ?
Hắn quyết định cai thuốc.
Bên dưới là tầm nhìn không bị cản trở của thành phố trông như một biển sao. Con tàu du lịch Lâm Lang mà Mạnh Phi cho rằng rất lớn, giờ chẳng khác nào một chiếc mô hình.
Vân Thâm là tòa nhà cao nhất trong khu vực này. Nhưng một số tòa nhà bên cạnh nó cũng đang bắt đầu phát triển. Tòa nhà Thủ Sơn ở sườn đông tương đối gần, từ đây đến tầng thượng của Thủ Sơn chỉ chênh lệch chừng mười mét độ cao.
Điều này tạo cho hắn một sự thôi thúc phi thực tế, như thể hắn có thể nhảy từ đỉnh của tòa nhà này sang đỉnh của tòa nhà kia chỉ bằng một cú nhảy đầy phấn khởi vậy.
Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa hai tòa nhà ít nhất là 30 mét. Việc nhảy qua là không thể.
Thủ Sơn và Vân Thâm thực ra là hai tòa nhà chị em trên cùng một nền cơ sở, chúng có một hành lang trên không kết nối trực tiếp với nhau. Không cần nhảy, có thể đi bộ.
“Anh thực sự đã có vợ con?” Mạnh Phi đột nhiên hỏi.
Âu Dương Thông giật mình một chút, sau đó bình tĩnh cười nói: "Kỳ thực là không. Nhưng thỉnh thoảng tôi nghĩ là có. Sao cậu phát hiện ra được?"
Mạnh Phi nói một cách thản nhiên: "Ông thậm chí còn có thể nhầm lẫn về chính mình, quả nhiên, chỉ là một bản sao."
Từng thớ thịt trên mặt Âu Dương Thông run lên, lộ ra vẻ mất tự nhiên, giống như có hai thân phận đã bị hoán đổi.
Sau đó, ông ta cười một cách khá gượng gạo.
"Đúng vậy. Tôi rất muốn biết, làm sao mà cậu phát hiện được."
"Nhờ vào tệp được mã hóa đó, tôi đã xem xét thời gian truy cập và khách truy cập cuối cùng trên hệ thống phiên bản của công ty."
Mạnh Phi thỏa mãn ý muốn của ông ta và nói rõ lý do.
"Nhưng khách truy cập là cậu mà."