Quả đúng là hắn vẫn còn chuyện không nói hết nhưng vấn đề là hắn kể hết thì người khác có thể tin sao?
Hắn nói mình xuyên không đến đây? Và còn thực sự vừa bị một búa đập chết? Hơn nữa, hắn chỉ cần nói "sửa chữa" là đã trở lại bình thường một cách hoàn hảo? Ngay cả vết máu cũng triệt tiêu sạch sẽ?
Không phải hắn không muốn trình bày, mà là càng trình bày càng lộ vẻ có vấn đề!
Nhưng vị điều tra viên Ngả Đình này chắc chắn có thể nhìn thấu diễn xuất của hắn. Mạnh Phi không dám đối diện với cô, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn xuống.
Nhìn mắt cô khó chịu là thế nhưng sau khi dời tầm mắt xuống, phải thừa nhận rằng vóc dáng của cô khiến người khác thoải mái hơn nhiều.
Bộ đồng phục màu xanh nước biển ôm sát cơ thể của Ngả Đình phù hợp hoàn hảo với vóc dáng rắn rỏi mà lại lồi lõm tinh thế của cô.
Nếu có thể tiếp tục nhìn nó như thế này, cũng coi như có thể cải thiện một chút tâm tình buồn bực.
"Được rồi." Vẻ mặt của Ngả Đình bỗng nhiên thả lỏng, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô.
"Giờ tôi sẽ hỏi hai câu cuối cùng. Trả lời xong, anh có thể rời đi."
Là bạn thân nhất của Đường Văn Văn và là nguyên mẫu của thám tử trong tiểu thuyết của cô ấy, cô luôn tò mò và muốn khám phá vụ án kỳ lạ này.
Sau khi nhận được tin báo, cô vội vã đến hiện trường, cử người đến kiểm tra ngay và xác định được danh tính người chết chính là Mạnh Phi.
Ban đầu, cô chỉ nhất thời nổi hứng, muốn dọa cô bạn thân của mình một chút và nhân tiện, gia tăng thêm phần sáng tạo cho tác phẩm của cô ấy, kết quả là người chết lại đang ở ngay trong nhà cô bạn thân của cô!
Kinh dị không?
Khủng khiếp không?
Cô quyết định một cách dứt khoát, tạm thời giữ cái tay "xác sống" kỳ lạ này lại cùng với dấu vân tay và mẫu ADN của anh ta.
Và rồi, một sự kiện thần kỳ vừa xảy ra - dấu vân tay và DNA của "xác sống" và "xác chết" hoàn toàn giống nhau!
Điều này thật khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dù có vặn hỏi lâu đến thế nào đi chăng nữa, nếu không có chứng cứ chứng minh hắn có liên quan đến vụ tai nạn kia thì cô cũng chỉ còn nước thả hắn đi.
"Nhìn đây, nó được tìm thấy ở hiện trường vụ tai nạn. Là của anh sao?" Cô đặt một bức ảnh lên bàn.
"Để tôi xem." Mạnh Phi phối hợp thò đầu qua.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy thứ trên ảnh, thân thể hắn đột nhiên chấn động.
Trong ảnh là một chiếc búa nhỏ.
Nó dài khoảng ba mươi cm, là một công cụ cực kỳ bình thường, loại mà không ai có thể nghi ngờ khi đặt trong một chiếc túi.
Nhưng mấu chốt là, phần đầu của chiếc búa dính đầy máu.
Cảm giác thật quen thuộc.
Hắn vô thức đưa tay chạm vào gáy...
"Hệ thống, quét cái búa này, tìm dấu vân tay, máu, bất kỳ dấu vết DNA nào." Mạnh Phi cố hết sức giữ bình tĩnh, nói trong lòng.
[Nhắc nhở: Quét không thành công. Không tìm thấy đối tượng mục tiêu.]
Lòng Mạnh Phi cảm thấy nặng nề.
Quả nhiên, hệ thống chỉ có thể quét những vật thể mà mắt hắn nhìn thấy trong thực tế.
Không thể quét các đối tượng trong ảnh chụp.
"Thứ này không phải của tôi và tôi cũng chưa từng thấy nó." Mạnh Phi lắc đầu.
"Ồ? Nhưng nó có dấu vân tay và máu của anh?" Ngả Đình nhìn vào mắt Mạnh Phi, trầm giọng nói.
Mạnh Phi trợn tròn mắt.
Lúc này, vô số thông tin cuộn trào trong đầu hắn.
Có ý gì.
Có ý gì?!
Những gì mà đám người Ngả Đình phát hiện được chỉ có ở hiện trường vụ tai nạn giao thông kia!
Cũng chỉ có thể được tìm thấy trên cơ thể của Mạnh Phi đã chết.
Tại sao Mạnh Phi đã chết lại có thứ này...
Lẽ nào?!
Mạnh Phi cắn chặt hàm răng, hai tay run rẩy.
Một suy đoán táo bạo dần hình thành trong đầu hắn.
Trước tiên, giả sử rằng tình huống không phải là, người chết Mạnh Phi, vì một phút ngẫu hứng mà vui vẻ ôm theo cái búa ra ngoài đi chơi vòng vòng, sau đó bị xe đụng chết, rồi bôi máu mình vào búa.
Vậy thì có thể nói rằng, chính cái tên Mạnh Phi vừa tử vong này đã chủ ý cầm búa, phá hủy camera thu hình và làm mất điện ở chung cư.
Tiếp đó là lẻn vào phòng của nguyên chủ, giết chết nguyên chủ?
Sau đó, gã chọn mang theo vũ khí giết người - tức là chiếc búa này, trốn thoát khỏi chung cư và bị xe cán chết?
Tất cả đều được lý giải.
Cái tên này có cùng dấu vân tay và DNA với Mạnh Phi, vì vậy, bất kể gã ta ở trong phòng bao lâu và làm gì, chương trình chỉ có thể quét dấu vân tay và DNA của Mạnh Phi.
Dù đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn còn vô số nghi ngờ, cứ thế dâng lên mãnh liệt như sóng thần.
Kẻ sát nhân Mạnh Phi này là ai? Tại sao mình và gã đều cùng nhóm máu, ngoại hình giống nhau, mà đến cả vân tay cũng y hệt?!
Mối quan hệ của gã với nguyên chủ là gì?
Tại sao... nguyên chủ không đề cập đến sự tồn tại của gã trong bất kỳ ghi chép nhật ký nào!?
Nguồn gốc của gã là thế nào?
Tại sao lại phải giết nguyên chủ?
Tại sao gã lại bị xe đụng?
Trong giây phút này, Mạnh Phi sững sờ tại chỗ, im ắng không phát ra tiếng động nào.
"Cô yêu cầu tôi phải giải thích chuyện này như thế nào đây?"
Ngả Đình hiển nhiên đã nhận thấy biểu hiện của hắn.
"Haha!”
Đầu óc Mạnh Phi nhanh chóng thoát khỏi trạng thái ngây người. Đương nhiên là hắn không thể nói suy nghĩ thật sự của mình với Cục Điều tra Hình sự.
Vốn chỉ là một vụ đụng xe bỏ trốn. Nói một hồi không chỉ liên quan đến một vụ giết người, mà còn là trọng sinh và xuyên không không thể giải thích được!
Phải tìm ngay một lời giải thích hợp lý để gạt người. May mắn thay, chuyện này không quá khó khăn với hắn.
Với khoa học kỹ thuật của thế giới này, việc so sánh dấu vân tay và DNA được thực hiện chỉ trong vòng vài giây.
Nếu có sự khác biệt, vị nữ thần họ Ngả này đã không giữ hắn lại chất vấn lâu như vậy.
Một là xác nhận rằng người chết là một kẻ giả mạo, hai là hắn đã bị bắt vì giả mạo thân phận rồi.