Chương 7: Chết thảm (2)

Chương 7: Chết thảm (2)

“Chuyện này… Những dòng chữ đó không phải là đùa đó chứ?”

Vương Tử Tương lắp bắp hỏi, mọi chuyện phát triển tới bước này đã hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết của hắn.

“Không… Không biết nha!”

Lý Kiến nhìn đám quỷ đang không ngừng bò ra từ màn hình trước mặt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thậm chí chỉ vừa liếc mắt qua hắn đã lập tức thu ánh về không dám nhìn nhiều.

Có thể nói trong đám người này Trương Phong Vũ là kẻ có lá gan lớn nhất, thế nhưng giây phút này hắn cũng bị dọa tới mức dại ra, chỉ là ngồi một bên lẩm bẩm:

“Tất cả những thứ này đều là giả sao?”

Lúc này Hồng Ba đã bị dọa tới mức gần như phát điên, hắn gào lên:

“Nhất định là giả! Bộ phim này tao không xem nữa, con mẹ nó tao về đây!”

Nói xong, hắn không thèm quan tâm tới lời cảnh cáo viết trên màn hình mà là khóc lóc kêu rằng phải rời đi, sau đó chạy ra phía bên ngoài.

Giây phút Trương Phong Vũ nhìn thấy Hồng Ba đột nhiên bỏ trốn, trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh của bộ phim ban nãy, hắn khàn giọng quát lớn:

“Quay lại! Mày muốn chết à!”

Những lời này sao có thể lọt vào tai Hồng Ba được nữa, hiện tại suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu hắn chính là phải rời khỏi nơi này, bất kể chuyện này là thật hay giả cũng phải rời khỏi đây!

Đám người Vương Tử Tương bây giờ thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ quỷ bò ra từ màn hình lớn kia sẽ lập tức xông lên giết chết chính mình, ngay cả hít thở còn không thông, nhìn máu tươi đặc sệt còn đang không ngừng chảy xuống thì sợ tới mức co rúm lại, thân mình còn lo chưa xong nói gì tới việc quản sống chết của Hồng Ba.

Trương Phong Vũ thu ánh mắt từ màn hình lớn về , hắn ghim chặt ánh mắt lên người Hồng Ba, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện Hồng Ba sẽ không có chuyện gì, nếu như Hồng Ba có thể vượt qua dãy ghế dựa đỏ tươi như máu, thành công đi tới thông đạo… Như vậy có nghĩa là tất cả thứ này đều là giả, đều là lừa người. Hắn thầm thề, nếu như có thể rời đi nơi này, cả đời hắn sẽ không bao giờ đi xem phim kinh dị nữa, một bộ cũng không!

Hồng Ba vừa chạy vừa điên cuồng kêu to, lý trí của hắn đã gần như bị sự sợ hãi chi phối, trong tiềm thức của hắn chỉ còn đúng một chữ:

“Trốn!”

Tất cả tưởng như đều là giả, nhưng chính vào giây phút Hồng Ba sắp sửa chạy qua hàng ghế cuối cùng tiến vào thông đạo thì hình ảnh kinh dị khiến Trương Phong Vũ lạnh cả sống lưng lại xảy ra!

Vào khoảnh khắc đó, thân thể Hồng Ba như bị ấn nút tạm dừng, tiếp đó hắn bắt đầu dùng tay túm chặt lấy tóc của mình. Một tiếng thét thảm thiết vang lên, trên tay Hồng Ba xuất hiện thêm một lớp da đầu, máu từ bàn tay hắn còn đang không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất. Thế mà hắn ta lại bóc da đầu của bản thân xuống, xé giống như xé giấy, không chút nương tay!

Mà đỉnh đầu của hắn bởi vì phần da đầu bị tróc ra, cho nên hiện tại máu tươi đầm đìa, chớp mắt máu tươi đã túa ra thấm ướt đẫm người hắn, biến hắn thành một huyết nhân.

“A!”

Nhìn thấy hình ảnh này, cảm giác đau xót bỗng ngập tràn trong lòng Trương Phong Vũ. Đám người Vương Tử Tương thì thay nhau hét lớn, sự sợ hãi hằn sâu vào ánh mắt của mỗi người. Thậm chí nhìn thấy tử trạng bi thảm của Hồng Ba, có người còn không nhịn được há miệng nôn khan.

Thời điểm này, câu hỏi lớn trong lòng bọn họ đã mơ hồ có đáp án. Tất cả những chuyện này… Chỉ sợ đều là thật!

Nhưng hình ảnh đặc sắc còn ở phía sau. Sau khi túm da đầu của mình, Hồng Ba lại há miệng nhét nó vào bên trong. Hắn ta rên rỉ một tiếng, sau đó bắt đầu gặm nhấm. Trương Phong Vũ có thể nghe ra được, Hồng Ba vừa rên rỉ lại vừa nói:

“Chỉ cần tự ăn chính mình là có thể rời đi nơi này, tao phải ăn luôn bản thân!”

Giống như lời Hồng Ba nói, sau khi ăn xong da đầu, không biết lấy sức lực ở đâu ra, hắn ta tự bẻ gãy hai chân mình sau đó nhét vào miệng ra sức cắn nuốt, ngay cả hàm răng trong miệng cũng bị hắn nuốt xuống bụng.

Đối với đám người Trương Phong Vũ mà nói, hình ảnh khủng bố trước mắt đã không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, bọn họ giống như người thực vật, chỉ trừng trừng mắt nhìn Hồng Ba chỉ còn lại một nửa thân thể thế nhưng vẫn không ngừng gặm nhấm đùi của mình tới mức vang lên tiếng “Sột soạt! Sột soạt!”.

Mà bọn họ cũng không hề phát hiện ra, Vương Lực đứng bên cạnh bọn họ nhìn hiện trạng thảm không nỡ nhìn của Hồng Ba, nước miếng chảy ròng ròng…

Hồng Ba vẫn còn tiếp tục cắn nuốt, tiếp tục tiến hành quá trình tử vong một cách bi thảm. Hai tay hắn nâng lên đưa về phía sau, không chút do dự ấn vào bên trong sọ não. Cho dù bàn tay Hồng Ba đã hoàn toàn cắm sâu vào óc của hắn, thế nhưng hắn vẫn không hề chết, hơn nữa còn có thể hành động.