Chương 28: Nhiệm vụ mới (2)
Thời gian ba ngày nói ngắn không ngắn, nói dài lại cũng không dài. Chỉ mới trải qua ba ngày thế nhưng Trương Phong Vũ lại cảm giác như đã trôi qua hàng thế kỷ, ba ngày nhìn qua đơn giản này, nhưng lại khiến chủ nghĩa duy vật ăn sâu bén rễ trong tư tưởng của Trương Phong Vũ chuyển đổi thành chủ nghĩa duy tâm. Tuy rằng biến chuyển trong thời gian ngắn như vậy vẫn khó khiến hắn tiếp thu được, nhưng vào lúc hắn xem tư liệu mà Vương Lâm giao cho, hắn vẫn luôn có một loại cảm giác không tin là thật.
Dựa theo những nhiệm vụ mà bọn Vương Lâm trải qua, Trương Phong Vũ cũng hơi hiểu chút ít vấn đề, đầu tiên là quy tắc ngầm trong lệnh truy nã, quy tắc đó chính là trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ không làm trái với quy tắc nhiệm vụ đưa ra, vậy thì quỷ nhất định sẽ không ra tay giết người, mặc dù có quỷ đi giết người, vậy thì cũng tuyệt đối không nhằm vào Người Chấp Hành, tin tức này chắc chắn là một tin tức tốt đối với hắn, mà những thứ khác cũng giống như lời Vương Lâm nói, những nhiệm vụ xuất hiện lúc trước tổng kết lại cũng chỉ có vài loại hình như vậy mà thôi, có những loại hình nhiệm vụ lặp lại không dưới ba lần, lúc nghĩ tới loại hình nhiệm vụ được lặp lại ba lần đấy, Trương Phong Vũ đoán chuyện mà Vương Lâm bảo quy tắc cũng chưa chắc đã hoàn toàn đúng chính là trong số các nhiệm vụ đó mà ra.
Dựa theo sự nghiên cứu sâu vào các nhiệm vụ truy nã của Trương Phong Vũ, trong lòng hắn nhanh chóng bị sự sợ hãi bảo phủ, đồng thời cũng sinh ra đủ loại cảm xúc mê man bao phủ.
Trên tư liệu mà Vương Lâm đưa cho hắn có nói, cứ mỗi một lần nhiệm vụ truy nã mới được mở ra là đoàn tàu Căn Cứ Tử Vong này dừng lại, giống như là tới trạm dừng, dừng tại không gian nhiệm vụ mới của bọn họ, mà bọn họ bước chân ra khỏi đoàn tàu cũng chính là lúc nhiệm vụ được mở ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ được đưa về Căn Cứ Tử Vong, đoàn tàu lại bắt đầu xuất hiện chở bọn họ đi.
Mà thứ khiến Trương Phong Vũ để ý chính là mỗi lần nhiệm vụ truy nã nhắc tới địa điểm nào đó, thì đó đều là những nơi Người Chấp Hành bọn họ chưa từng nghe qua.
Đoàn tàu này có trạm cuối ư? Vì sao địa điểm nhiệm vụ truy nã không có Người Chấp Hành nào biết được? Căn Cứ Tử Vong này do ai tạo ra? Chẵng lẽ trên đời này thật có thần hoặc ma quỷ sao…
Trương Phong Vũ càng nghĩ lại càng cảm thấy nơi này thần bí, hắn lắc cái đầu hiện tại như một đống bùn nhão, sau đó mang theo một bụng nghi vấn bước ra khỏi phòng.
Lúc Trương Phong Vũ bước ra ngoài mới phát hiện ngoại trừ hắn, năm người còn lại đều nghiêm túc ngồi tại chỗ của mình, nhìn bộ dạng bất an của bọn họ, giống như đang chờ đợi thứ gì vậy.
Nhìn thấy Trương Phong Vũ từ trong phòng bước ra, trên gương mặt bất an của Vương Lâm khó có được một chút ý cười, hắn nói với Trương Phong Vũ:
“Phong Vũ, tư liệu tôi đưa cho cậu đã xem xong chưa? Có chỗ nào không hiểu hay không?”
Vương Lâm nhường cho Trương Phong Vũ một chỗ, Trương Phong Vũ cũng mỉm cười với Vương Lâm, sau giây phút trầm ngâm ngắn ngủi, hắn mỉm cười nói: “Ừm, tài liệu anh Vương đưa cho tôi, tôi đều đọc cả rồi, nhưng tôi phát hiện ra có rất nhiều chỗ khiến tôi nghi vấn.”
Vương Lâm nghe vậy thì cười cười, đáp lời Trương Phong Vũ: “Chỗ nào không hiểu, nói thử xem tôi có thể giải thích được không.”
Trương Phong Vũ nghe vậy thì liền nói cho Vương Lâm nghe những nghi vấn trong lòng, thế nhưng sau khi nghe xong Vương Lâm cũng lộ ra nụ cười xấu hổ, hắn ta đảo mắt nhìn đám người xung quanh sau đó lắc đầu nói với Trương Phong Vũ: “Phong Vũ, những nghi vấn đó chúng tôi cũng chưa giải thích được, tuy rằng không thể giải thích cho cậu hiểu nhưng mấy vấn đề này không ảnh hưởng tới quá trình hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng không cần quá đặt nặng vấn đề này, đối với Người Chấp Hành như chúng ta, mục đích chỉ có một, đó chính là dựa vào nhắc nhở đi hoàn thành nhiệm vụ truy nã, sau đó tích lỹ một trăm điểm giá trị sinh mệnh để rời khỏi nơi này. Còn nguyên nhân cùng lý do hình thành nguyền rủa và Căn Cứ Tử Vong cũng không cần quan tâm lắm, hơn nữa tuy rằng nói là phải hiểu được rõ rang vòng lặp nguyền rủa, nhưng tiền đề chúng ta phải sống sót được mới có thể đi nghiên cứu được, hiện tại chúng ta cũng giống như đi tới một thế giới mới, những tư tưởng bình thường đã không thể áp dụng được ở đây, suy nghĩ của người ở nơi này rất đơn giản, đó chính là muốn sống sót mà thôi.”
Trương Phong Vũ nghe xong thì gật đầu với Vương Lâm, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh Vương, tôi biết rồi.”
P/s : Thấy truyện hay hãy để lại 1 bình luận và đề cử ạ, ai có kim phiếu có thể đẩy cho truyện để mình bạo chương ạ. Cảm ơn ạ