Chương 2: Khủng bố bắt đầu (2)

Chương 2: Khủng bố bắt đầu (2)

Chính vào lúc đám người Trương Phong Vũ bước vào rạp chiếu phim, chỉ thấy rạp chiếu phim vốn có biến thành một bộ xương khô lớn, miệng rộng há ra,  răng nanh mọc đầy hai bên, máu dính trên răng còn đang nhỏ giọt tí tách xuống dưới, mà nơi đám người bước vào, chính là phần miệng của nó, thế nhưng bọn họ không thể nhìn thấy hình ảnh kinh dị này.

“Sao rạp chiếu phim này lại tối như vậy, cho dù là phim kinh dị cũng không cần làm tới mức này đi!” Trong đám người, lá gan Vương Lực là nhỏ nhất, cho dù bên cạnh hắn chính là Trương Phong Vũ cùng Triệu Tinh Lan thì cũng không ngăn cản được việc hai chân hắn không ngừng run rẩy.

Vương Tử Tương đứng cuối hàng cũng không khỏi mở miệng nói: “Cho dù là bật điều hòa cũng không cần lạnh tới mức này chứ, thêm nữa hình như ban nãy tao có nghe thấy tiếng nước tí tách vang lên phía sau, đừng nói là dột đấy nhé!”

Trương Phong Vũ cũng không để bụng mấy lời này, tuy rằng loại không khí này đúng là rất kỳ lạ, nhưng chuyện này lại càng khiến hắn có hứng thú với bộ phim hơn, hắn lạnh nhạt nói: “Đừng tự dọa mình nữa, có lẽ là do rạp chiếu phim cố tình làm như vậy để tạo hiệu ứng cho bộ phim này thì sao!”

Mấy người cũng cảm thấy lời Trương Phong Vũ có lý, nhất lời sự lo lắng thấp thỏm trong lòng cũng vơi đi một chút, tốc độ di chuyển của đám người cũng nhanh hơn, vậy mà lại không ai phát hiện ra, trong thông đạo tối đen ở sau lưng bọn họ, có một cái xác hư thối, cả người đầm đìa máu đang chậm rãi đi theo bọn họ, bởi vì đám người Trương Phong Vũ đi quá nhanh, khiến xác hư không cam lòng há miệng phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.

“Grao!”

“A!” Vương Lực nghe thấy âm thanh khủng bố như vậy thì lập tức ngồi xổm xuống lấy tay che đầu, ngay cả thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Mấy người Trương Phong Vũ cũng bị tiếng kêu đột nhiên xuất hiện này dọa cho sợ hãi, nhưng phần lớn là do bị cảm xúc của Vương Lực ảnh hưởng, đám người không khỏi  phát cáu với hắn ta:

“Vương Lực con mẹ mày muốn dọa chết bọn tao à! Tự ngồi đây mà sợ hãi đi đồ nhát gan!”

Nói xong đám người không quan tâm Vương Lực nữa mà là tiếp tục đi về phía trước, chờ tới khi Vương Lực hoàn hồn lại thì đám người chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, rõ ràng là trong lúc hắn ta mất hồn, thì bọn họ cũng đã đi xa.

Tưởng tượng tới nơi này chỉ còn lại chính mình, Vương Lực sợ hãi tới mức suýt chút đái ra quần. Hắn vừa định mở miệng kêu gọi thì lập tức ngửi được một mùi tanh tưởi khó chịu, tiếp đó bị một đôi tay lạnh như băng bịt kín miệng, mặc do Vương Lực giãy dụa ra sao, đôi tay kia cũng không hề buông lỏng, vẫn bịt chặt miệng hắn. Thứ bắt lấy hắn không ai khác chính là cái xác hư vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.

Chính vào lúc xác hư há miệng ghé sát vào cổ Vương Lực, do Vương Lực giãy dụa quá kịch liệt cho nên một bên nhãn cầu của xác hư từ trên hốc mắt rơi xuống, mà hình ảnh tròng mắt đỏ như máu lăn lộn trên mặt đất trùng hợp bị Vương Lực nhìn thấy. Hắn ta lập tức bị dọa tới mức hôn mê bất tỉnh, xác hư cũng không chút lưu tình há miệng cắn vào đầu Vương Lực, trong lúc nhất lời cả thông đạo đen nhánh không ngừng vang vọng âm thanh cắn nuốt “Sột sột! Sột sột!”

Sau khi xác hư quỳ rạp xuống liếm láp sạch sẽ máu tươi của Vương Lực rơi vãi trên mặt đất xong, chỉ nhìn thấy thân thể vốn đã thối nát của hắn dần dần khép lại, cuối cùng biến thành bộ dạng sợ hãi của Vương Lực.

Sau khi chắc chắn bốn phía không có một bóng người, hắn ta lập tức há miệng hoảng sợ gào lên: “A!”

Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Vương Lực, đám người Trương Phong Vũ mới phát hiện hắn ta không đuổi kịp, đám người nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự bất an trong mắt của đối phương.

Tuy vậy nhưng đám người vẫn vội vàng chạy về, chạy chưa được vài bước bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng mập mạp của Vương Lực, lúc này trên mặt hắn ta chứa đầy vẻ sợ hãi, chạy thục mạng về phía bọn họ. Đám người thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, sau cùng bọn họ lại đá cho Vương Lực một chân.

Sắc mặt Trương Phong Vũ không tốt lắm, hắn mắng Vương Lực: “Mày đừng có dọa bọn tao, nếu không sớm muộn gì bọn tao cũng bị mày hù chết!”

Thật ra trong lòng Trương Phong Vũ cũng đã phát ra hồi chuông cảnh báo lớn, không hiểu vì sao hắn càng chạy lại càng cảm thấy run sợ trong lòng, đây hoàn toàn là bản năng của thân thể đối với nguy hiểm, mà mấy người còn lại cũng như thế, thế nhưng nào có đạo lý đã bước vào rồi lại còn đi tay không ra, chỉ là bọn họ hoàn toàn không biết, giờ phút này bọn họ đã rơi vào vòng lặp tử vong, có thể nói bắt đầu từ khoảnh khắc bọn họ cầm poster lên, bọn họ đã dính phải nguyền rủa chết người.

Dịch : vietanh1766