Chương 18: Chân tướng và người chấp hành (2)
Trong đầu Trương Phong Vũ chỉ còn lại hai chữ “tồn tại”, cái gì mà Căn Cứ Tử Vong hắn vốn không hề để tâm. Đã trải qua chuyện khủng bố như vậy, hiện tại hắn mới phát hiện ra trên đời này không có gì tốt hơn việc còn sống, cái gì mà nhàm chán, cái gì mà mặt tối của xã hội… Chỉ cần đối diện với cái chết mới phát hiện ra bản thân khát vọng sống tới mức nào.
“Tao muốn sống!”
“Gru! Gru! Gru!”
Một đoàn tàu bỗng dung xuất hiện giữa không gian đường phố đông đúc, đoàn tàu màu xanh đậm di chuyển giữa đám đông trên đường phố, chạy xuyên qua dòng người và dòng xe cộ tấp nập, thế nhưng đoàn tàu này lại giống như không khí, chạy qua không để lại chút dấu vết nào, rất nhanh sau đó đoàn tàu lại biến mất như chưa từng xuất hiện, thế nhưng kỳ lạ nhất chính là từ lúc xuất hiện cho tới lúc biến mất, người trên đường không hề có biểu hiện khác lạ nào, không có ai phát hiện đoàn tàu xuất hiện, cho nên cũng không có ai biết nó sẽ đi về đâu.
Giống như đoàn tàu không thuộc về thế giới này vậy, xuất hiện không ai biết, rời đi không ai hay, thế nhưng phàm là những thứ hôm nay bị nó nghiền nát qua, trong vòng mấy chục năm nữa đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không một thứ gì có thể thoát được.
Vào giây phút đoàn tàu biến mất, Trương Phong Vũ chậm rãi mở mắt ra, tia sang mỏng manh cùng cửa sổ xe loang lổ rỉ sắt lọt vào tầm mắt khiến Trương Phong Vũ không khỏi sợ hãi trong lòng.
“Đây lại là nơi nào?”
Nếu như không phải là trái tim đang đập thình thịch nhắc nhở hắn, hắn nhất định sẽ cho rằng bản thân mình đã chết rồi, trong đầu hắn căng lên, vì chuyện lúc trước mà hiện tại đau đớn không ngừng, những chuyện đã xảy ra trong rạp chiếu phim, từng âm thanh kêu gào liên tục lọt vào tai hắn, không ngừng ăn mòn dây thần kinh vốn đã mỏng manh của Trương Phong Vũ.
“Chúc mừng người mới, cậu sống rồi!”
Âm thanh đột nhiên lọt vào tai khiến Trương Phong Vũ nhất thời tỉnh táo lại, hắn sửng sốt theo phía âm thanh phát ra nhìn lại, chỉ thấy ở ghế dựa phía sau có ba nam hai nữ đang ngồi, người nói chuyện là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tuy rằng trên mặt không có râu thế nhưng vẻ buồn khổ hiện rõ trên mặt, nói chuẩn hơn chính là gương mặt người này nhìn qua sẽ đoán được là có cuộc sống vất vả, thế nhưng giọng nói của hắn ta lại có cảm giác khí phách lạ thường khiến Trương Phong Vũ không khỏi kinh hãi.
Trương Phong Vũ cũng không nhìn những người khác mà là đặt ánh mắt lên người đàn ông này, hắn nhẹ giọng nghi ngờ hỏi người nọ:
“Đây không phải là rạp chiếu phim, đây là chỗ nào? Các người là ai? Cảnh sát ư?”
Sau khi hỏi vấn đề này, Trương Phong Vũ đột nhiên nghĩ tới chuyện Vương Lực bị quỷ đánh tráo, trên mặt hắn tỏ ra sợ hãi khôn cùng, chuyện lúc trước hiển nhiên đã khiến thần kinh Trương Phong Vũ cực kỳ suy nhược, nếu mấy người trước mặt đây đột nhiên biến thành Lệ Quỷ, vậy thì Trương Phong Vũ xác định, không cần quỷ đi giết hắn, hắn cũng sẽ bị hù chết!
Người này lắc đầu, mỉm cười với Trương Phong Vũ sau đó nói: “Tôi không phải cảnh sát, nơi này cũng không phải rạp chiếu phim, tôi là Vương Lâm, là đội trưởng của nhóm Người Chấp Hành, ở nơi này cậu không cần sợ hãi, nơi này không có quỷ.”
Lời của Vương Lâm cũng không khiến Trương Phong Vũ yên tâm hơn ngược lại hắn càng nghi ngờ hơn: “Anh cũng biết thế giới này có quỷ? Người Chấp Hành là gì? Là các người đưa tôi rời khỏi rạp chiếu phim kia sao?”
“Ha ha!”
Một tiếng cười lanh lảnh đánh gãy lời của Trương Phong Vũ, người phát ra tiếng cười này là một thiếu nữ đội chiếc mũ màu trắng với gương mặt đáng yêu ngồi bên cạnh Vương Lâm, vẻ mặt thiếu nữ hứng thú bừng bừng đánh giá Trương Phòng Vũ, thế nhưng chưa đợi hắn nói chuyện, hắn đã cảm giác được một cánh tay sắn chắc túm lấy cổ áo, tiếp đó tiếng xé gió vang lên.
“Rầm!”
Trương Phong Vũ bị đánh bay ra ngoài, hắn vừa cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại vừa cảm thấy hai cái răng gãy đau đớn.
Trong lúc còn đang mờ mịt, Trương Phong Vũ đã bị người ta đánh bật ra ngoài, hắn giãy dụa bò dậy từ trên mặt đất, sau đó đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt cực kỳ phẫn nộ nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Người đánh hắn là một thanh niên tóc vàng, trong miệng hắn ta ngậm một điếu thuốc lá, gương mặt soái khí ngút trời bị lớp dầu bóng loáng trên mặt che mất, để lộ ra một loại cảm giác suy sút đến từ linh hồn, hắn ta ném tàn thuốc xuống mặt đất, sau đó bực bội mắng Trương Phong Vũ:
“Con mẹ mày bớt nhiều lời! Bọn tao nói gì thì biết vậy đi! Bọn tao hỏi cái gì thì phải mở miệng mà trả lời, mày chỉ có quyền im lặng!”
“Quyền cái con mẹ mày!”
Dịch : vietanh1766
Mọi người đẩy kim phiếu cho truyện thì chọn nút đẩy kim phiếu nha, đẩy kim phiếu vào phần đề cử truyện YY sẽ không tính , mọi người đọc xong mỗi chương hãy ấn nút thích ở cuối chương nha..