Chương 4: Hồ Yêu Tiểu Ngọc

Đường Tam Ta liền kiệu Tiểu Nha Đầu lên cổ của mình, hai người họ đang rất vui vẻ đi chơi lễ hội đêm Thất Tịch. Thế nhưng cô bé sau khi nhìn những đứa trẻ khác đều có mẹ đi cùng, chúng được mua quà và được ước những điều ước hạnh phúc. Tiểu Nha Đầu tự nhiên chợt cảm thấy có chút chạnh lòng.

Sư phụ Đường Tăng cũng là một người rất nhạy cảm, thấy cô bé có chút không vui liền nhẹ nhàng hỏi:

Con sao thế, có phải là nhớ mẹ hay không?*

Cô bé liền làm bộ tự nhiên và trả lời là không có.

Đường Tam Tạng liền nhẹ nhàng nói tiếp:

- Xin lỗi! Điều này ta không giúp được con, nhưng mà ta sẽ tặng cho con một cái Hộ Thân Phù. Nó có sức mạnh thần kỳ lắm, không chừng có thể sẽ giúp cho nguyện vọng của con thành sự thật. Có điều là nó đã cũ kỹ rồi, con có muốn không?

Tiểu Nha Đầu liền mừng rỡ đưa hai tay của nó lên miệng rồi cố che đi một nụ cười rất tươi, còn không ngừng nói "muốn muốn".

Đúng là trẻ nhỏ thơ ngây, sau khi được sư phụ tặng cho con rối có hình dáng rất giống với Tề Thiên Đại Thánh, Tiểu Nha Đầu đã ôm chặt con rối vào lòng rồi cũng thầm cầu nguyện rằng.

- Thật ra con rất muốn mẹ ở bên cạnh trong đêm Thất Tịch, một lần thôi cũng được.

Con rối nhỏ có diện mạo giống với Tôn Ngộ Không sau khi nghe lời ước nguyện của Tiểu Nha Đầu, dường như cũng có linh tính và hiểu được nguyện vọng của cô bé.

Thật ra sư phụ Đường Tam Tạng đem giao con rối có hình dạng giống Tôn Ngộ Không cho cô bé là có dụng ý, đại sư ngầm để cho Tôn Ngộ Không hiểu hắn nên phải làm gì.

Quả nhiên nói đến bản lĩnh thì trong trời đất này có nơi nào mà Ngộ Không không dám đến, có người nào mà Ngộ Không không dám gặp chứ.

Thế là lập tức âm giới lại có một phen xôn xao, khi Diêm Vương đang mắng nhiếc đám quỷ sai ngay cả một quỷ hồn cũng không canh giữ được. Thực ra quỷ hồn đó chính là người mẹ đã chết của Tiểu Nha Đầu đã bị Tôn Ngộ Không đem đi. Hắn có thể tự ý xuống địa phủ mà chẳng có quỷ sai nào dám làm gì, đủ thấy con khỉ này bá đạo thực sự.

Hắn xuống đưa linh hồn mẹ của Tiểu Nha Đầu lên dương thế, cũng chỉ là muốn thực hiện lời nguyện ước trước đó của cô bé. Thế là Tiểu Nha Đầu đã được cùng mẹ đến rất gần Ngưu Lang Chức Nữ trong đêm thất tịch.

Chỉ tiếc cho cặp đôi này một năm mới được gặp nhau có một lần, vậy mà cũng bị ba người này pha hoại. Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên bỏ bê công việc được giao phó. Vì thế mà để cho trâu đi nghênh ngang vào điện Ngọc Hư.

Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên trễ nải việc dệt vải. Ngọc Hoàng giận dữ, bắt cả hai phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông.

Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ban ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau vào một lần. Tức là vào đêm Thất Tịch đó là ngày 7 tháng 7 âm lịch.

Khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt vô cùng. Nước mắt của họ rơi xuống trần gian hóa thành cơn mưa và được người dưới trần gian đặt tên là mưa Ngâu.

Cứu Vật Vật Trả Ơn, Cứu Người Người Báo Oán.

Chúng sinh vốn ngàn vạn đau khổ, trong đời tự hỏi có bao nhiêu lần có thể gặp được nhân duyên.

Có một Tiểu Bạch Hồ đã vì một nam nhân người phàm mà từ bỏ trăm năm đạo hạnh, nàng làm vậy có phải ngu ngốc hay đó là một điều xứng đáng. Tất cả đều là do nàng tự nguyện, nếu đã là tự nguyện thì làm có đáng hay không đáng chứ.

Trên một ngọn cô sơn hoang vắng thấp thoáng có hai bóng trắng thướt tha, nhìn vào hình dáng với đôi tai dài và những chiếc đuôi trắng muốt. Chẳng khó để nhận ra đây là một cặp đôi tỷ muội yêu hồ sống và tu luyện ở ngọn núi này.

Hồ Tỷ ánh mắt lộ vẻ thương cảm nói với muội muội:

- Tiểu Ngọc! Vì một nam nhân người phàm mà muội làm như vậy có đáng hay không? Huống chi hắn chỉ cứu muội có một lần thôi. Thậm Chí hắn cứu muội chỉ vì thiện niệm nhất thời, có đáng để muội hy sinh thành quả tu luyện nhiều năm qua của mình vì hắn hay không?

Thì ra một hồ yêu gương mặt ôn nhu đang quỳ dưới đất kia chính là hồ muội Tiểu Ngọc. Nàng đương nhiên biết việc làm của mình là dại dột là ngốc nghếch, nhưng nếu có ơn mà không báo thì thật không đúng với lương tâm của nàng.

Hồ muội Tiểu Ngọc nói:

- Tỷ tỷ! Muội hiểu điều đó chứ, nhưng ân này muội nhất định phải báo, chỉ vì pháp lực của muội còn quá yếu ớt nên chỉ còn cách dùng thân máu thịt để báo đáp, xin tỷ tỷ hiểu cho.

Nàng nhắm hai mắt của mình lại biểu cảm phức tạp rồi nói tiếp:

- Năm xưa muội trúng bẫy của thợ săn, nếu không có chàng ấy ra tay tương cứu có lẽ muội đã bị lột da đem bắn ngoài chợ rồi. Hôm nay không người thân thích, thế đạo hiểm ác muội chỉ còn có cách này để đền đáp mà thôi.

Tiểu Ngọc đau đớn vì một chiếc đuôi của mình đã bị cắt đứt lìa, đối với Hồ Tộc mà nói mỗi chiếc đuôi đều quý như sinh mạng, phải tu luyện rất lâu mới có thể mọc ra thêm một chiếc đuôi. Nói chính xác mỗi bạch vĩ đều là thành quả tu luyện vô cùng gian nan của hồ tộc mới có được. Vậy mà hồ muội Tiểu Ngọc không tiếc từ bỏ một chiếc đuôi vì một nam nhân người phàm, một hồ yêu có tình có nghĩa như vậy, nàng ấy phải xứng đáng nhận được yêu thương hết lòng mới đúng.

Trước khi Hồ Muội rời đi cùng chiếc đuôi mới bị chặt đứt, Hồ Tỷ có nhắn nhủ rằng.

- Nhưng dù muội có dùng hàng ngàn cái đuôi cũng khó mà lấp đầy được lòng người.

Tiểu Ngọc đương nhiên là hiểu rõ điều này hơn ai hết, nhưng nàng từ đầu đã chấp nhận, khi người ta đã có tâm thái chấp nhận và cam chịu thì mọi biến cố xảy đến dù cho có khắc nghiệt cỡ nào cũng không còn là vấn đề nữa.

Chỉ tiếc là lời của Hồ Tỷ đã nói quả nhiên không sai, lòng biển dù sâu đến đâu con người cũng biết được, nhưng lòng người nông sâu thế nào thì làm sao mà biết chứ.

Khung cảnh chuyển đến một ngôi nhà tranh dưới núi, từ trong nhà truyền ra một giọng nói nhu mì.

- Mẹ! Con về rồi.

Nghe qua thì không khó để nhận ra đây chính là giọng của hồ muội Tiểu Ngọc. Thì ra đây chính là nhà của chàng trai nhân loại mà nàng đã chấp nhận từ bỏ thân phận để đến sống cùng.

Chỉ bất hạnh là lời của Hồ Tỷ ban chiều lại tuyệt đối chính xác, con người là một loài sinh vật tự tư và ích kỷ, trong lòng của họ không bao giờ có khái niệm thỏa mãn, lòng tham của con người chẳng bao giờ có thể lấp đầy.

Mặc dù hồ muội Tiểu Ngọc đã hy sinh một cái đuôi của mình, hóa thành một con cáo đem về làm thức ăn cho nhà chồng. Nhưng vẫn không đủ để thỏa mãn bà mẹ trồng khắc nghiệt.

Bà ta liền không ngừng mắng chửi Tiểu Ngọc, cái ăn hôm nay đã có rồi đó là một con cáo trắng mà Tiểu Ngọc đã mang về. Nhưng một khi muốn tha thứ thì người ta sẽ tìm lý do, còn đã muốn gây sự thì mọi giải thích đều chỉ là thừa thãi.

Mẹ chồng cay nghiệt đang đay nghiến mắng nhiếc Tiểu Ngọc, đó là lấy chồng đã nhiều năm mà vẫn không có con.

Quả thật Tiểu Ngọc quá bất hạnh, nàng vì ai mà phải ở đây, nàng vì ai mà phải hy sinh một phần cơ thể của mình. Vậy mà thứ nàng nhận được chỉ toàn là trách móc và trách móc. Vì báo ân mà nàng vẫn cam chịu, thật là một hồ yêu tốt bụng.

Trong lúc mẹ chồng còn đang mắng chửi nàng thậm tệ thì bất ngờ có hai bóng người một lớn một bé đang dắt nhau tiến lại. Đồng thời một giọng nói từ bi cất lên.

- A di đà phật! Xin hỏi hai vị nữ thí chủ có thể ban phát một chút cơm chay được không?

Mẹ chồng và Tiểu Ngọc quay đầu nhìn lại thì thấy một vị hòa thượng dáng vẻ phúc hậu dắt theo một bé gái đi tới. Vị đại sư này liền từ tốn cúi đầu hành lễ nói:

- Bần tăng là hòa thượng đến từ Đông Thổ Đại...

Lời còn chưa dứt thì người đàn bà chua ngoa kia đã nói chen vào:

*

- Hòa thượng à! Đang lúc nạn đói hoành hành làm gì có thức ăn mà cho. Hơn nữa ông còn mang theo một bé gái đi lại khắp nơi, không phải là bắt cóc đấy chứ?*

Vị đại sư trước lời nói rất khó nghe của người đàn bà kia vẫn bình tĩnh nói tiếp:

- Vậy ít ra vẫn có thể xin thí chủ bớt chút thức ăn cho đứa bé này được không?

Nhưng nhận lại vẫn là những lời lẽ chua chát:

- Đã nói là trong nhà không có thức ăn, đi mau, đi mau đi. Tiểu Ngọc mi làm gì thế mà không mau đuổi họ đi.

Nhưng con dâu Tiểu Ngọc lại có tấm lòng nhân hậu, nàng nhìn Tiểu Nha Đầu với ánh mắt trìu mến nói:

- Đói à! Bà bà xem vị đại sư và đứa bé này rất đáng thương?

Ngay lúc đó mẹ chồng lại lớn tiếng quát mắng và nhục mạ nàng.

- Mi là cái thứ bại hoại! Kết hôn nửa năm rồi mà vẫn không có nổi một mụn con, bây giờ còn học đòi dẫn trai vào nhà.

(Đón xem Diễn Họa Có Hình Ảnh Tại Kênh Youtube Bang Chủ Hùng Bá THH).

Lời lẽ cay nghiệt này của lão phụ quả thật là vô cùng quá đáng, đến một người ôn hòa như Đường Tăng cũng đã phải nhíu mày. Thế nhưng đã có người khác không thể nào chịu đựng được cảnh chướng tai gai mắt này nữa. Bất ngờ có một giọng nói giận dữ cất lên:

- Bà lão chết tiệt! Lão nương đã nhịn đủ những lời chói tai kia rồi đấy, có tin ta trừng trị bà hay không?

Hai mẹ con nhà bà lão giật mình nhìn xuống, chỉ thấy tiếng mắng phát ra từ phía người của một Tiểu Nha Đầu thì liền nói:

- Ây gia! Cái con bé chết bầm này, ngươi vừa nói cái gì vậy hả?

Hóa ra tiếng nói vừa rồi chẳng phải là của Tiểu Nha Đầu mà là của Tiểu Bạch Long. Nàng hiện tại đã không trong hình dạng của Bạch Long Mã nữa, mà biến thành chú rồng nhỏ cuốn trên vai của cô bé. Giờ đây sau khi nghe những lời cay nghiệt của lão bà thì nàng đã không dằn được nộ ý mà hóa thành Long Nhân miệng còn không ngừng nói lớn.

- Hôm nay lão nương phải vả vỡ mồm của bà. Nha đầu thối đứng chánh xa ra đừng để máu dơ làm bẩn người.

Thấy long nữ trước mắt muốn ra tay với bà mẹ chồng quá quắt, Tiểu Ngọc bất đắc dĩ phải khôi phục thân phận hồ yêu của mình để đứng ra ngăn cản.

Thế nhưng Tiểu Long Nữ cũng đã hóa hình trở thành hình dạng Long hình của mình, thực lực của rồng và cáo chắc chắn là chênh lệch quá lớn rồi.

Dù cho trước mặt có là rồng uy nghi và mạnh mẽ, Tiểu Hồ vẫn không từ bỏ quyết tâm của mình, nàng thủy chung muốn giữ trọn lời thề đời này kiếp này sẽ dùng để báo ân cho gia đình của người chồng đã cứu thoát mình năm xưa. Tiểu Ngọc thổ lộ.

- Những người nhà này có ân với tôi, xin thượng tiên tha cho bà ta, tôi nguyện lấy mạng mình ra đổi.

Đường Tam Tạng thấy Hồ Yêu này có tình có nghĩa nên cũng động lòng muốn giải nguy cho nàng, đại sư bình thản đáp:

- Ta không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người, nhưng cả hai có chú ý đến bà lão kia hay không?

Quả nhiên bà lão cay nghiệt kia vừa nhìn thấy long hình của Tiểu Bạch đã sợ chết khiếp mà ngất ngay tại chỗ.

Tiểu Bạch Long cũng vì Hồ Yêu có tình có nghĩa nên đã bỏ qua không truy cứu nữa.

Còn bà lão chua ngoa kia cũng đã bị nàng dọa cho một phen hú hồn, nhân loại luôn sợ hãi trước rồng và tiên. Có lẽ bà ta nghĩ rằng mình làm điều sai trái nên đã bị thượng tiên hiển linh trừng phạt.

Từ đó về sau bà lão đã không còn ức hiếp Tiểu Ngọc nữa, nàng đã trọn vẹn sống cuộc sống mà mình mong muốn. Giàu nghèo vốn không quan trọng trong mắt kẻ si tình.

Vậy là cũng nhờ có thầy trò đương tăng mà Tiểu Ngọc đã được sống an nhiên hạnh phúc, báo đáp được ân tình của nàng cho đến trọn đời.