Chương 6: Thức Tỉnh Phế Vật

- Tránh ra tránh ra…! Nè tên tiểu tử, ngươi có biết là ngươi đang ngán đường bổn thiếu gia không vậy hả?

Tiếng quát tháo từ sau lưng làm Minh Phúc giật mình quay đầu nhìn lại, cậu đứng nép sang một bên nhường đường và cũng không quên nhìn theo. Trước mắt cậu đó là một tên thanh niên ăn mặc trông rất giàu có, mái tóc của hắn ta cũng có một màu đỏ khác thường, tuy vậy mà khí chất hách dịch của hắn ta đã làm Minh Phúc cảm thấy chướng mắt.

Đám người xung quanh xầm xì to nhỏ, Minh Phúc đứng gần đó nên cũng nghe được chút ít, y cất giọng nói nhỏ, hỏi người đứng bên cạnh:

- Nè vị đạo hữu! Không biết cái tên ăn mặc sang trọng đó là ai mà người nào cũng kiên dè hắn dữ vậy?

Cậu thanh niên nghe vậy cũng đáp lời:

- Trời! Cậu là người từ nơi khác tới đây sao?... hắn ta là con trai của Từ Thanh Vũ, tên là Từ Thanh Phong, Từ Gia trước nay là một tông tộc lớn có tiếng ở Hồng Lĩnh Thành. Không những vậy, người trực thuộc Huyết Tộc của Từ Gia mới sinh ra đều có thiên phú khác người lắm đó.

Minh Phúc trầm trồ:

- Lợi hại đến vậy sao! Nhưng mà thiên phú khác người là sao vậy? Vị đại ca xin nói rõ hơn cho tôi biết có được không?

- Hầy! Thấy cậu ngơ ngác như vậy nên thôi tui cũng giải thích thêm, người của Từ Gia mới sinh ra, huyết dịch chảy trong người đều có thể dùng để trừ tà, chính vì vậy mà người tu đạo trong Từ Gia đa số đều là những vị đạo sĩ cao tay, có tư chất hơn người, nghe nói cha của Từ Thanh Phong, người đứng đầu Từ Gia đã ở cảnh giới Địa Thiên Sư rồi, tông tộc lớn mạnh cũng một phần nhờ vào cha của hắn.

Minh Phúc thoáng nghe qua cảnh giới của Từ Gia mà tròn mắt:

"Địa Thiên Sư! Thảo nào con của lão quái vật đó lại ngông cuồng phách lối đến như vậy"

Thời khắc gấp rút, phải chật vật lắm thì Minh Phúc mới đăng ký được vào bảng danh sách đệ tử. Ban đầu phải bước qua được khảo nghiệm về thức tỉnh năng lực, bởi toàn Ca Nam Đại Lục này người được chia làm rất nhiều loại, muốn trở thành một đạo sĩ, thuật sĩ hay chỉ là luyện thể thì ít nhất sau khi được khảo nghiệm năng lực ở một tông môn nào đó, sẽ có thể biết được thành tựu trong tương lai ra sao.

Bước vào bên trong Trần Ca Môn, mọi người ai nấy cũng đều đứng ngay ngắn theo hàng và từng người một bước lên để khảo nghiệm. Trước mắt Minh Phúc là một phiến đá lớn, bên trên còn có vẽ trận pháp, phiến đá ấy người ta thường hay gọi là Giác Tỉnh Thạch, khi người khảo nghiệm đưa tay đặt vào giữa trận pháp trên đó, nó liền phát động và tạo ra một lĩnh vực bao quanh người đó, người có năng lực tự khắc bên dưới chân họ sẽ có một vòng sáng tượng trưng cho một loại nguyên tố ngũ hành, hay hiếm có hơn nữa thì là song sinh ngũ hành, tam sinh ngũ hành hay biến dị ngũ hành, vòng sáng càng phát ra ánh sáng mạnh thì tiềm năng của người đó càng cao.

Trải qua một loạt người lên khảo nghiệm, Minh Phúc đã chứng kiến rất nhiều người thức tỉnh được nguyên tố ngũ hành trong Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Tuy vậy mà tuyệt nhiên Minh Phúc không hề thấy ai thức tỉnh được song hệ ngũ hành nào, càng không thấy ai có biến dị ngũ hành, ngày hôm đó đã có khá nhiều người ra về mà vì không thức tỉnh được năng lực nào.

Khi đến lượt Minh Phúc bước lên đài khảo nghiệm, đứng trước Giác Tỉnh Thạch, Minh Phúc thầm nghĩ:

"Đây chính là lần giác tỉnh đầu tiên, hy vọng rằng thời gian mà sư phụ dày công bồi dưỡng mình sẽ hiệu nghiệm"

Nghĩ đến đây, chàng trai trẻ từ từ đặt tay lên phiến đá, cậu cảm nhận được lĩnh vực giác tỉnh bao bọc lấy cả không gian quanh mình, thế nhưng bên dưới chân lại chẳng xuất hiện một vầng sáng nào, đều đó khiến cho những người đứng chờ đến lượt mình khảo nghiệm ai nấy cũng đều phì cười.

Trong đám người xì xầm to nhỏ, Minh Phúc nghe rất rõ họ nói:

- Hừ ở đây ai cũng thức tỉnh được nguyên tố ngũ hành, ít nhất thì cũng là nhất phẩm ngũ hành. Ha ha ha, tên đần này còn phế vật hơn, lại chả thức tỉnh được gì, đúng là phí thời gian của những người ở đây.

Minh Phúc lúc này trong lòng nặng trĩu:

"Không lẽ mình phải dừng lại ở đây mà không thể nào làm đạo giả được nữa hay sao? Mình đã có âm dương nhãn rồi mà!"

Minh Phúc như không tin vào sự thật rằng y là một tên phế vật, liền hét lớn:

- Không! Không đúng, vòng xoáy tinh vân trong đầu tôi đã là bậc Sơ Đẳng Sư Cửu Tầng rồi, không thể nào tôi lại không có tư chất của đạo sĩ được.

Người đứng canh bên Giác Tỉnh Thạch nghe vậy mới đáp lại:

- Ở thế giới này, Sơ Đẳng Sư cũng chẳng khác gì người bình thường, chỉ khi nào bước vào Trung Đẳng Sư thì lúc đó mới tạm được gọi là nhập môn của đạo giả. Tuy ngươi đã ở rất gần với ngưỡng cửa của Trung Đẳng Sư, nhưng nếu Giác Tỉnh Thạch này của ta không có chút biến đổi nào với ngươi thì ắt hẳn năng lực của ngươi cũng chỉ tới đó là hết, không còn cách nào để tấn thăng lên được nữa.