- Thầy tìm con có chuyện gì sao ạ?
Trần Lâm nhìn Minh Phúc một hồi lâu, rồi cất lời hỏi:
- Con… năm nay đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Thầy hay quên vậy! con năm nay đã tròn 16 tuổi rồi, thưa thầy.
Trần Lâm lại mỉm cười nhìn tiểu Minh Phúc:
- Không ngờ là thời gian lại trôi nhanh như vậy! thầy muốn hỏi con một chuyện.
- Thầy cứ nói đi, con xin nghe!
Trần Lâm gật đầu:
- Được! vẫn là câu hỏi như mọi khi, con đã xác định được sau này con sẽ trở thành gì và làm gì hay chưa, ta không ép buộc con phải trở thành một đạo giả như ta, con cũng có thể trở thành bất cứ gì mà con muốn.
Thiếu niên Minh Phúc đôi mắt sáng rỡ:
- Xin thầy bớt lo! con đã nguyện trở thành một đạo giả chân chính, quyết dùng thân này diệt trừ hết đám ma quỷ hại người, nhân gian không sạch bóng ma quyết không từ bỏ, đó là nguyên tắc của con.
- Hừm! xem ra Minh Phúc giờ đã lớn rồi, ta không còn gì để dạy dỗ con nữa, ta có thứ này muốn đưa lại cho con.
Nói rồi Trần Lâm đưa cho Minh Phúc một miếng ngọc bội có khắc một chữ Tiêu trên đó, miếng ngọc sáng lấp lánh tựa như có chứa linh lực trời ban:
- Miếng ngọc này là thầy có được lúc tìm thấy con, chữ khắc trên đó có lẽ chính là họ của con, ngoài ra ta đã có khắc thêm trận pháp trong đó cho con rồi, nó chắc chắn sẽ là một bùa hộ thân đáng tin cậy.
Nghe đến đây, Minh Phúc cũng bắt đầu thấy đau lòng:
“Trước giờ thầy luôn mắng mình, luôn phạt mình mỗi khi sai phạm, nhưng… hóa ra thầy luôn lo lắng cho mình hơn bao giờ hết! thầy Trần… ơn này cả đời con làm sao báo đáp đây?”
- Thầy! lẽ nào mình cũng có tông môn chính phái hay sao?
Trần Lâm ôn tồn đáp:
- Có chứ! Trần Gia ta nổi tiếng xưa nay chuyên trừ ma diệt quỷ mà.
Cậu bé Tiểu Minh Phúc thầm nghĩ:
"Không biết người của Trần Gia có nguồn gốc ra sao? Trước giờ thầy chưa từng kể gì về tông môn của thầy cho mình biết, dù chỉ là một chút. Lần này may mắn được thầy ngỏ ý muốn dẫn mình đi gặp tông môn, thì đây đúng là phước ba đời mà!"
Minh Phúc từ nhỏ đến lớn đi theo lão sư Trần Lâm, trước giờ luôn luôn ngưỡng mộ ông, vì ông là một bậc đạo giả chân chính, đầu đội trời chân đạp đất. Thường ngày Trần Lâm dẫn theo Tiểu Phúc đi đây đi đó, kể cả khi lão thầy xem phong thủy, trấn trạch cho những vị đương gia để kiếm tiền sinh sống qua ngày, chứ đừng nói đến việc dạy đạo thuật cho Minh Phúc cũng rất là ân cần chu đáo. Tiểu Minh Phúc lúc nào cũng như trẻ con, luôn quấn quýt bên Trần Lâm mà không rời nửa bước, vốn dĩ bản thân một tên tiểu tử như Minh Phúc sớm đã biết mình và Trần Lâm không phải là ruột thịt, nhưng vì ơn dưỡng dục mà Minh Phúc vẫn ghi nhớ trong lòng, rồi xem Trần Lâm như người cha ruột thứ hai của mình. Vốn dĩ thiên tư tài giỏi, nên Trần Lâm dạy gì Minh Phúc đều học rất nhanh, sớm đã được tư cách là một đạo giả sơ kỳ.
Nói đoạn, Trần Lâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Minh Phúc rồi nhoẻn miệng cười bảo:
- Con đừng lo! Trên đại lục này, phàm là người thường đều có thể lựa chọn cho mình con đường riêng, đạo giả, võ giả, hay chỉ đơn giản là một người bình phàm sống an nhàn đến hết đời. Con là đệ tử của Trần Lâm ta, đương nhiên là có tư cách bái nhập tông môn rồi!
- Há chẳng phải là bây giờ con có thân phận là đệ tử của Trần Gia sao?
Trần Lâm lại nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, ông hướng đôi mắt ra ngoài cửa mà nhìn xa xăm:
- Cái gì mà đệ tử Trần Gia? phải gọi là Trần Ca Phái… hừm, để thầy kể cho con nghe về nguồn gốc của Trần Ca Phái.
Thầy Trần Lâm bước ra ngưỡng cửa phòng khách thở dài rồi kể lại:
- Phái Trần Ca được một vị đạo sĩ chân chính tên là Trần Thanh Khư sáng lập cách đây hơn ngàn năm, đã qua mấy chục đời tông chủ, nay vẫn danh trấn giang hồ. Phái Trần Ca được chia thành hai dòng đệ tử, đó là đệ tử nội tông và đệ tử ngoại tông. Sở dĩ được chia ra như vậy là vì huyết thống họ Trần tu luyện đạo thuật chính tông sẽ có phần lợi thế hơn là người ngoài, cũng vì lẽ đó mà đệ tử ngoại tông luôn được đánh giá thấp hơn so với nội tông. Nhưng mà chỉ mới hơn trăm năm trở lại đây, phái Trần Ca ngày càng suy bại, vì tông môn xảy ra tranh chấp nội bộ giữa các đại trưởng lão đứng đầu phái, chủ yếu cũng là vì bí kíp đạo thuật của tông phái và trên hơn hết là chức vị tông chủ. Ta cũng chính vì vậy mà không muốn vướng thị phi, đành rút khỏi tông phái, mượn danh nghĩa là đi ngao du khắp đại lục để đi tìm “chân ngữ đạo thuật”, nhưng thực chất là ở trong một cái nơi xập xệ trong Nguyệt Lâu thôn này để ẩn dật.
Minh Phúc nghe đến đây liền thầm nghĩ:
“Không ngờ xuất thân của lão sư lại phi phàm như vậy, chẳng trách đạo thuật cao thâm khó lường!”
Trần Lâm không nói thêm gì nữa, quay mặt bước đi thẳng vào trong phòng, đến khi khuất mặt rồi mới cất tiếng vọng ra:
- Thôi, không còn gì nữa con mau nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát.
- Dạ!