Một chân bước vào nhục thể ngay tức khắc cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài.
-Tiểu tử, ngươi tại sao lại…là không gian cấm chế. Không ngờ nhân gian vẫn còn tồn tại thủ đoạn cao cường bực này.
Chu lão thất kinh, lão tu vi thâm sâu khó lường lại không khác gì tiểu ngư mắc lưới, dù cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ đành bất lực bị phong kín trong Phương Trần não hãi.
Bên trong mật thất Phương Trần choáng ngợp bởi phong cách bài trí thập phần xa hoa, so với Ma Kiếm Tông chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh. Dưới chân trãi thảm, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc liền dễ dàng nhận ra thứ để kẻ khác giẫm đạp lên này đã được lấy từ cấp cao yêu thú.
-Đây…đây là Thủy Tinh Châu…
Phương Trần môi mấp mấy, Thủy Tinh Châu trong truyền thuyết giá trị liên thành. Sư phụ hắn vì một viên chỉ lớn bằng nữa nắm tay đã hao phí không ít tinh thạch tranh giành cùng mấy chục tên tu sĩ cùng cấp giành về luôn xem là bảo vật cực kì nâng niêu. Hào quang do Thủy Tinh Châu phát ra không chỉ giúp chủ nhân bài trừ dị độc, công dụng lớn nhất chính là đẩy lùi tạp niệm giúp kẻ nắm giữ tâm thần tinh mẫn tốc độ tu luyện ít nhất cũng phải gia tăng hai thành.
Ấy vậy mà nơi đây hắn lại có thể tận mắt chứng kiến hàng trăm bảo vật Thủy Tinh Châu tụ hợp. Nhìn cách mà chủ nhân nơi đây đính chúng lên tường công dụng chỉ có thể là…phát sáng a.
-Đúng là chó má.
Hắn không kiềm được phẩn nộ buộc miệng chửi lớn, Phương Trần lúc này không khác gì kẻ nhà quê ngày ngày ăn uống tham khổ chợt thấy kẻ khác tiện tay vứt đùi gà xuống đất.
-Đây là thiên đại lãng phí a, nếu như ta không giải cứu để mặc chúng hao phí thần dụng vô ích tại nơi đây sẽ bị ông trời trách phạt.
Đứng trước báu vật không nổi lòng tham kẻ đó không phải con người, hắn chủy thủ trong tay trực chờ song mục đỏ ngầu miệng như muốn chảy nước dãi từng bước từng bước thâu về tay.
-Không được nơi đây rất có thể là phần mộ Mao gia khi xưa, nếu ta ra tay thì không còn mặt mũi nào để gặp lại Mao lão đại.
Phương Trần nội tâm thập phần mâu thuẫn, miếng mồi ngon trước mắt chính là bảo vật ngàn năm khó tìm. Ngay cả tại những thể lực lớn cũng phải mất mấy ngàn năm mới có thể đưa ra đấu giá.
-Hừ coi như các ngươi số vẫn chưa tận, lần này bổn thiếu gia buông tay.
Ném lại một câu khinh thường hắn vẻ mặt đầy nuối tiếc, vội vàng bước đi, nếu không sợ rằng bản thân lại không kiềm lòng mà ra tay chiếm đoạt.
Tiểu điện không lớn nhưng mỗi một thứ nơi đó từ những thứ tưởng chừng vô dụng mà giá trị lại liên thành. Ấm trà làm từ Kim Giác của Kim Mao Tê Ngưu yêu thú tam cấp, mộc tọa kia được điêu khắc từ La Hán Thuần Mộc tứ cấp linh thụ…hắn tưởng như bản thân đã đi lạc vào bảo khố của một đại tông môn nào đó, chỉ cần một vật nhỏ ở nơi đây thất truyền ra ngoài chính là sẽ gây ra kinh động không nhỏ.
Thủ vững bản tâm, linh án phía trước kia mới chính thực là thứ Mao Thiên Kì thận trọng dặn dò. Phía trên lư hương, hương khói vốn đã khô lạnh từ lâu, không hề lập bài vị hay chân dung nơi đây chỉ độc nhất một thứ đó chính là một mũi trường tiễn khác thường.
Trường tiễn được tỉ mĩ trạm khắc phượng điểu thập phần chân thực thậm chí Phương Trần tưởng chừng đầu thần thú này như thể sống lại dùng ánh mắt kiêu ngạo khinh thường nhìn xuống hắn.
-Tạo nghệ của kẻ đoán tạo ra thứ này quả thật quá ảo diệu, dù thủ đoạn có cường đại tới mức nào cũng khó có thể tái tạo ra khí chất cường hãn tới mức này. Hắn khẳng định đã tận mắt trông thấy thần thú Hỏa Phượng.
Phương Trần không kiềm được nội tâm hưng phấn, thứ này chính là nguyên do khiến Thanh Long Cung lẫn Sát Tiễn Hồn Khí mãnh liệt thôi thúc. 30 năm trước, Mao Thiên Kì trên người đã tiêm nhiễm khí tức từ thanh thần binh này. Thời khắc đó hồn khí bỗng nhiên phản kháng mãnh liệt, Phương Trần đương nhiên không thể nhắm làm ngơ.
-Chính ngươi đã mời gọi ta…à không đúng hơn là ngươi đã hối thúc Hồn Khí của ta.
Thận trọng nâng lên trường tiễn, tiếng hót của Phượng Hoàng thánh thót bao vây lấy Phương Trần thân thể. Không có phản kháng mãnh liệt, thần tiễn cứ như vậy mà ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Sát Tiễn hồn khí đã gấp tới mức không thể nhẫn nại được nữa, tiễn hồn tựa như đầu mãng xà quấn lấy phượng tiễn rồi từ từ thâm nhập vào bên trong.
-Thanh Long Cung, cả ngươi cũng bị khí tức này làm xúc động sao?
Thanh Long Cung được hắn triệu hoán trên tay, hai binh khí đỉnh tiêm tựa như nhất thể. Long đầu được trạm khắc trên Thanh Long Cung dần hoán hình tựa như đầu mãng xà lột da. Phương Trần hoảng hốt khi nhận ra mũi Phượng Tiễn bên tay kia cũng xãy ra dị tượng tương tự. Hỏa Phượng thân ảnh thoát đi xâm nhập vào hữu thủ.
Tả thủ Thanh Long, hữu thủ Hỏa Phượng cảm giác một bên ngập tràn sinh mệnh còn bên kia lại lấy thứ sinh mệnh đó làm thực vật thiêu đốt khiến cho nguyên khí trong người hắn như muốn xung đột lẫn nhau.
Có lẽ chỉ có bấy nhiêu vẫn không thể khiến lão thiên buông tha việc thử thách tinh thần của hắn. Thanh Long, Hỏa Phượng không còn yên vị trên song thủ của hắn nữa, hướng theo kì kinh bát mạch trong nhục thể. Hai đầu thần thú lượn lờ một vòng chu thiên, rồi có vẻ như đã hã hê, Thanh Long hồn thú liền quay lại thần binh.
Có điều đầu long hồn này không quay trở lại Thanh Long Cung mà không ngờ trước, mũi trường tiễn trên tay hắn bỗng diễn hóa trở thành một mũi long tiễn mười phần uy nghi.
Phượng hồn càng không chịu thua, hang ổ bị đánh chiếm làm sao có thể nhịn. Phượng điểu không hề khách khí chiếm luôn trường cung nằm trên tả thủ của hẵn. Song sí tráng lệ bao phủ lấy hay cánh cung một cách thần dị, nơi đặt long đầu nay đã hóa thành một đầu hỏa phượng kiêu ngạo tới cùng cực.
-Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Lão thiên thật sự muốn cùng ta chơi đùa sao?
Diễn cảnh hoang đường vừa xảy ra trước mắt hắn e rằng từ cố chí kim cũng khó lòng xuất hiện lần nữa. Phương Trần dù đã hấp thụ tri thức sâu dày từ đại ma tông hùng mạnh nhất, thiên kì bát quái trên thế gian sợ rằng cũng không có mấy điều khiến hắn kinh hoàng như lúc này.
-“Tinh, Nguyệt tề minh. Nguyệt Tinh Cung một lần nữa xuất hiện trên dương thế”.
Não hải biến chuyển khiến Phương Trần bỗng nhiên tiếp thụ cơn khống khổ không báo trước. Hắn song mục không còn tiêu cự, cứ thế một tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống ngất đi.