Chương 272: Thiếu niên ghen ghét.

Nơi luyện võ trường, hơn mười tấm bia đã bị găm chi chít bởi hàng trăm mũi tên, những thợ săn nơi đây đều không ngơi tay dưới sự huấn luyện hà khắc của Mao Thiên Kì rèn giũa cung thuật tới mức tinh thuần.

-Phương đệ đã cất công tới đây sao không biểu diễn bản lĩnh thật sự, đêm đó trời tối đen như mực chúng ta không thể nào tận mắt trông thấy.

Phương Trần từ ngoài bước vào, thanh niên trai tráng trong thôn đều được nghe lời đồn đãi từ những kẻ đi săn trở về không ngừng tâng bốc thiếu niên cung thuật siêu phàm làm cho bọn chúng không phục. Vừa trông thấy dáng vẻ thư sinh cùng chân tay lộ ra vẻ yếu đuối còn khiến bọn chúng khịt mũi coi thường.

-Trương ca, tiểu đệ cung thuật quả thật tầm thường làm sao có thể cùng Mao đại ca đánh đồng, bày ra cũng chỉ rước vào bản thân xấu hổ a.

Thiếu niên bấc đắc dĩ phất tay, hắn nói ra lời thật lòng nhưng trùng hợp thay khi lọt vào tai kẻ hữu ý liền trở thành lời chướng tai gai mắt. Mao Thiên Kì là ai, hắn cung thuật đã như thần thánh không thể xâm phạm. Nay khi không lại giết ra một kẻ dám thuận ngôn bản thân chỉ dám phục Mao Thiên Kì nói trắng ra ngoài Mao Thiên Kì hắn cung thuật không thua kém bất kì ai.

Thiếu niên một bầu nhiệt huyết là không thể tránh, lời khó nghe đã ra đương nhiên sẽ rước tới một toán kẻ không phục. Nam nhân trẻ tuổi nhục thể to cao, tay cầm trường cung hùng dũng bước tới.

-Tên đó là Lao Lĩnh, thiên phú cung thuật không tồi mặc dù không được Mao đại ca khen ngợi nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn xạ tiễn ta nghĩ ngày hắn được ra ngoài liệp sát yêu thú đã không xa.

Trương Đức Hung là tráng hán nhanh miệng mở lời với Phương Trần trước tiên, dày công cảnh báo.

-Tiểu đệ Lao Lĩnh, nếu như Phương huynh bản lĩnh cao cường như thiên hạ đồn đại tại sao không lúc này trổ tài cho chúng tiểu đệ được mở rộng tầm mắt.

-Hay là để ta tiểu đệ tự bôi xấu a.

Lao Lĩnh không để hắn mở miệng khướt từ, trường cung trong tay, dây cung được kéo căng, đôi mắt trở nên sắc lẽm không thua kém gì mãnh thú rình mồi.

-Phập…

-Hay

Bia mục tiêu cách đó mười bước chân hồng tâm đã bị mũi tên cắm vào ngay cả Trương Đức Hung cũng phải buộc miệng lớn tiếng khen tặng.

Không dừng lại ở đó, Lao Lĩnh trường cung không ngừng được kéo căng, những thiết tiễn không hề lung lay cắm chặt vào những tấm bia cách đó 20 bước, 30 bước…50 bước đều bị xuyên trúng hồng tâm khiến nhiều người phải song mục phải mở lớn.

-Ha ha ha tiểu đệ cung thuật chỉ có vậy a, kính mời Phương ca ra tay chỉ dạy.

Lao Lĩnh đắc ý tận mây xanh, hắn năm nay chưa qua 20 nhưng cung thuật đã vang danh gần xa, không ít lần được những thế lực hùng mạnh các nơi ngõ ý thu về dưới trướng. Nhưng trưởng lão lại ra sức phản đối, lão nhân gia ngài đã mở lời Lao Lĩnh phụ mẫu nào dám trái ý, hắn trong lòng ủy khuất nhưng cũng đành chôn chân trong An Nhiên Thôn.

-Hừ ta không tin ngươi cung thuật có được bao nhiêu cân lượng mà dám ở trước mặt dương oai.

Hắn đắc chí, ánh nhìn ngập tràn khiêu khích ném tới như thể chờ đợi Phương Trần xấu mặt.

-Lao Lĩnh đệ quá khách khí, ở đệ niên kỉ mà đã có thành tựu mức này đã là hiếm thấy a.

Phương Trần ngoài mặt dường như không một chút quá chú trọng nhưng đối với một kẻ bước lên từ đống tro tàn như hắn làm sao có thể là người bản chất hiền hòa. Nói về tâm cao khí ngạo tên Lao Lĩnh kia đối với hắn không khác gì một tiểu thạch đặt bên đại sơn hùng vĩ.

Tầm thường cung tiễn bề ngoài không có gì nỗi trội nhưng mộc tiễn thoát đi lại gây ra thanh thế quá lớn. Không gian như bị xuyên thủng, tiễn lộ không kẻ nào có thể nhìn thấy chỉ biết sau âm thanh vang vọng mộc bia nơi Lao Lĩnh vừa bắn kia hồng tâm đã bị xuyên thủng. Ngay cả thiết tiễn vừa cắm vào đã không còn vết tích.

Phương Trần làm ra thanh thế khiến bọn người kia nội tâm khiếp đảm, rõ ràng hắn trong tay chỉ là tầm thường mộc tiễn nhưng uy lực lại không hề thua kém so với đại pháo.

Kẻ hoang mang nhất không ai ngoài Lao Lĩnh, hắn song mục như muốn nứt ra nhìn chằm chằm vào tàn bia môi mấp mấy. Cuối cùng nét mặt dữ tợn, hắn không thể che giấu nội tâm xấu xí trường cung trong tay nhắm Phương Trần như thể muốn giết hắn để tiêu trừ mất mặt.

-Xằng bậy.

Nhưng hắn âm mưu còn chưa thể trở thành hiện thực, phía xa Mao Thiên Kì đúng lúc đi tới tận mắt trông thấy cớ sự liện giận dữ nhanh như chảo chớp một tiễn bắn gãy trường cung kịp thời cứu Phương Trần vượt qua cơn sóng dữ.

-Lao Lĩnh không ngờ ngươi dám…

Trương ca lúc này mới hoàn hồn, hắn cũng như những kẻ khác còn bị mũi tên uy lực vừa rồi của Phương Trần làm cho choáng ngợp. Nhận thấy hành động tàn ác của Lao Lĩnh cũng xám mặt, động nộ lao đến muốn bắt giữ hắn.

Những thiếu niên quanh đó cũng không ngoại lệ, lão trưởng thôn đã không dưới trăm lần răn dạy vì trục lợi bất chính mà sát nhân chính là tối kị. Bọn chúng nhìn Phương Trần không vừa mắt đơn thuần cũng chỉ vì thanh niên nhiệt huyết nhưng đối với kẻ vì ghen ghét mà sinh lòng thù hận thẳng tay giết người thì lại càng không thể buông tha.

Tên Lao Lĩnh đáng thương thường ngày thực lực trong đám thiếu niên đứng đầu nhưng đứng trước tình thế bị vây công cũng chỉ đành buông tay bất lực chịu trói. Hắn sắc mặt căm hận điên cuồng nhìn về phía Phương Trần hận không thể ăn tươi nuốt sống.

-Giải hắn đi cho lão trưởng thôn xử tội.

Mao Thiên Kì thập phần nóng giận, khinh thường ra mặt không thèm nhìn qua chỉ ném tới một câu rồi nhanh chân bước tới nơi nạn nhân còn đứng đó.

-Phương đệ, không ngờ để đệ phải trông thấy tình cảnh này ta…ta…

Trung niên bối rối không thể mở lời, chính hắn là người đã mời Phương Trần dừng chân tại An Nhiên thôn. Nhưng chưa tới ba ngày đã gây ra đại sự không nhỏ, làm Phương Trần xuyết chút nữa mất đi tính mạng.

-Mao đại ca đa tạ ân cứu mạng, nếu huynh không ra tay kịp thời đệ tính mạng đã ô hô a tai rồi.

Thiếu niên nở nụ cười hiền hậu, không ngùng cảm tạ rối rít làm không khí nặng nề đã không cánh mà bay.

-Ha ha ha nếu Phương đệ quả nhiên là con người rộng lượng, đệ đã không để tâm thì kẻ làm đại ca như ta sao có thể hẹp hòi.

-Lại đây lần này ta chủ ý chính là cùng đệ luyện cung thuật, đại ca đảm bảo sẽ đem toàn bộ bản lĩnh truyền lại cho đệ, không tới 10 năm An Nhiên thôn ta ắt hẵn sẽ cho ra một đời thần cung a.

Mao Thiên Kì làm sao không nhận ra thiếu niên trước mắt này lòng dạ rộng lượng, cố ý không muốn Mao Thiên Kì hắn khó xử. Vốn dĩ trước khi đi tới đây lão trưởng thôn đã từng căn dặn hắn đối với Phương Trần đề phòng nhưng nay hắn đã đối với vị huynh đệ kết nghĩa này đã vô cùng tin tưởng.