Mặc cho tên gia nhân sống chết, Ngạo Thiên Tùng song mục thèm khát không ngừng nhìn chằm chằm Âm Ma Thạch dường như có xúc động muốn ngay lập tức xông lên cướp lấy.
-Ta ra giá 200 trung phẩm linh thạch.
Thanh âm vang lên Ngạo Thiên Tùng như chết điếng.
-Còn có kẻ muốn tranh giành bảo vật với ta…Kim Đan tu sĩ.
Phía sau màn đen Trịnh tổng quản cười thầm.
-Lần này coi như là lễ vật ra mắt, Trần đạo hữu, ngươi ắt hẵn cũng vừa lòng a.
-Hừ Kim Đan lão quái thì sao chứ? Ta không tin hắn dám tại thể nội Thiên Hạ Khách Điếm làm loạn. Ta ra giá 500 trung phẩm linh thạch.
Lần này không chỉ Trần Duyên mà ngay cả Trịnh tổng quản đều cảm thất khó tin.
-Tên kia không phải là người của cổ lão thế gia sao? Âm Ma Thạch này hắn giữ lấy cũng chỉ rướt họa vào thân.
Trịnh tổng quản lắc đầu ngao ngán.
Ngạo Thiên Tùng đã chuẩn bị tâm lí sẽ xuất hiện một trận mà ra giá kinh thiên động địa. Đối phương dù sao cũng là Kim Đan kì cao thủ, dù về phương diện mặt mũi hay ái bảo hắn đều không thể để thứ kia vuột khỏi tầm tay.
-Ta tuyên bố Âm Ma Thạch thuộc về vị đạo hữu ra giá 1500 trung phẩm linh thạch.
Toàn trường ngỡ ngàng, Ngạo Thiên Tùng như muốn điên lên. Hắn sát khí âm hàn dùng song mục giăng đầy tia máu chăm chăm nhìn tới Âm Ma Thạch, thứ mà hắn đã cất công gom góp toàn bộ tích trữ đổi thành trung phẩm linh thạch bị kẻ khác chiếm mất.
……………………….
-Linh nhi, lời hứa với nàng tướng công sẽ không quên nha.
Trần Duyên cũng không kiềm được hưng phấn, Âm Ma Thạch là thứ không dễ dàng tìm được. Mà khỏa Âm Ma Thạch bị tên Ngạo Thiên Tùng cầm đi vừa rồi lại không tệ chút nào.
-Hư tướng công, chàng là muốn mang bảo vật ra chấn áp thiếp.
Lam Linh mái tóc rối bời, nàng chủ động giữ lấy song thủ to lớn của hắn vòng qua eo nhỏ của nàng. Mĩ phụ thần tình quyến rũ liên tục nhún nhẩy để cự long có thể dễ dàng co sát thành âm động tạo ra từng tiếng vang dâm dục.
-Âm Ma Thạch là thứ chí âm khiến cho người sử dụng tồn đọng âm khí vô cùng vô tận có tác hại rất lớn. Có không ít người vì muốn mạo hiểm mà góp cả mạng của mình vào.
Nàng lời nói không liền mạch, bởi vì lúc này không chỉ Trần Duyên xâm hại hạ thể. Kim Liên cũng muốn góp vui, từ phía sau liên tục dày vò song phong to lớn của nàng.
-Hi hi hi Linh tỉ cũng không hề lo lắng nha, có phải tỉ biết tướng công sẽ giúp tỉ bài trừ tác hại của thứ hại người kia không?
Bị Kim Liên đoán trúng, Lam Linh thẹn thùng cuối gầm mặt.
-Tướng công a, lễ vật của chàng thiếp đã nhận. Còn lễ vật của chúng thiếp liệu tướng công có muốn nghe hay không đây?
Kim Liên dâm mị sờ soạng cơ ngực lực lưỡng của hắn.
-Thật sao? ta thật sự rất nôn nóng a.
Trần Duyên vô cùng hiếu kì, Kim Liên đã không dưới 3 lần nhắc tới chuyện sẽ mang kinh hĩ cho hắn nhưng nàng vẫn úp mở chưa chịu nói ra.
-Tin tức thiếp muốn nói cho chàng có liên quan tới Hạ Thảo muội muội nha.
Ầm… trong não hải của hắn tựa như phát ra tiếng vang lớn, Trần Duyên đột ngột dừng nhấp hông. Lam Linh tuy có chút u uất nhưng nàng cũng không vì lẽ đó mà không vui, bởi vì nàng biết giống như nàng cùng Lam Linh, Hạ Thảo cũng là nữ nhân rất được Trần Duyên chân trọng.
-Nàng…nàng nói sao, là tin tức từ Hạ Thảo.
-Không sai! Thiếp biết là chàng rất muốn nghe mà, nhưng chàng cũng không thể vì vậy mà khi phụ Linh tỉ nha.
Nàng cười như không cười nhìn tới Lam Linh vẫn chưa thể đạt tới cao trào.
-Linh nhi, là tướng công không tốt. Ta sẽ đền bù cho nàng.
Trần Duyên nhận ra bản thân thất thố, vội vàng ôm chầm lấy ngọc thể của nàng, cự long càng cứng rắn xâm nhập khiến cho diễm phụ phải há miệng lớn rên rĩ.
-Chàng còn nhớ thiếp từng dùng pháp bảo mà chàng ban cho trợ giúp Hạ Thảo muội muội tĩnh tâm đi?
-Là Huyền Vũ Hồng Liên!!!
Trăm năm Huyền Vũ Hồng Liên vốn là cấp 2 Giáp đẵng linh dược, được Chu lão dùng thủ đoạn đặc thù luyện chế thành pháp bảo. Trần Duyên vì muốn áp chế dâm khí bên trong thể nội của Kim Liên nên đã quyết định tặng nàng pháp bảo quý giá này làm vật hộ mệnh.
-Vậy là thời gian qua nàng vẫn một mực không thu pháp bảo kia trở lại sao?
-Hi hi hi chỉ là tiểu rắc rối không đáng nhắc tới, quan trọng là tiếp đã được Hạ Thảo muội muội thông qua Huyền Vũ Hồng Liên có nhắc tới một thứ, đó chính là Liên Ngẫu.
Trần Duyên chơi đùa hạ thể của ác phụ mĩ lệ nhưng vẫn chú ý tới lời nói của nàng.
-Liên ngẫu, từ xưa tới nay ta chưa từng nghe nói qua có kẻ thu thập Huyền Vũ Hồng Liên mà lấy được liên ngẫu (củ sen) của nó.
Dựng dậy Lam Linh, Trần Duyên thống khoái dùng miệng nhỏ của nàng liếm láp cự long hung dữ. Cuối cùng hắn cũng chịu buông tha, phóng xuất tinh hoa lên gương mặt kiều diễm chết người kia.
-Chắc ta đành phải dò hỏi một phen a.
Hắn nhất thủ vuốt ve Lam Linh ác phụ vừa đạt cao triều đang phủ phục trên chân, trong đầu không ngừng suy nghĩ.