Chương 226: Bước đi ngoài dự kiến.

Hắc Vân Thành, đại thành tối trọng yếu được cả hai thế lực đối địch chấp nhận điều kiện không chiếm giữ. Bởi vì ngôi thành này nằm trên lằn ranh phân định địa phận của Chính Phái và Ma Tông. Nơi đây ngư long hỗn tạp, không chỉ có tông phái đệ tử mà ngày đêm đều có vô số tán tu đổ về.

-Lưu huynh, chúng ta ở đằng này.

-Ha ha ha Phương huynh nhiều năm không gặp, huynh sắc khí dường như tốt hơn trước rất nhiều.

Tửu quán bất kể khi nào luôn chật kín người, không cần biết người là Luyện Khí kì tu sĩ bộ hành hay là Trúc Cơ tu sĩ phi hành mà tới. Chỉ cần có linh thạch người chính là khách quan ở đây.

-Các vị huynh đệ thật là có nhã hứng, còn mời ta mĩ tữu này không uống không được.

-Huynh đệ trêu đùa, lần này chúng ta tới đây không chỉ là thăm hỏi người bằng hữu mà còn muốn nhờ cậy địa đầu xà như huynh.

-Nhờ ta?

Hắn lấy lầm kì quái, Hắc Vân Thành này cao thủ như mây bọn họ trước kia gặp mặt cũng chỉ như bèo nước gặp nhau không thể khách khí như vậy.

-Kìa, chúng ta không có ý xấu. Chỉ là ta muốn huynh chỉ điểm một ít nơi trọng yếu dễ dàng quan sát cục địa mà thôi.

-Nếu chỉ là như vậy thì các vị huynh đài đã tìm đúng người, Lưu Vẫn ta sinh ra lớn lên ở đây, mấy trăm năm lăn lộn từng ngọn cây bụi cỏ ta đều nắm trong lòng bàn tay. Chỉ là…

Thấy hắn chần chừ, mọi người đều hiểu. Lấy ra một túi trữ vật đặt trên bàn.

-Đây chỉ xem là tiền trà nước, nếu như công việc lần này hoàn thành thuận lợi ta khẳng định sẽ trả Hạo huynh gấp đôi.

Cầm lên túi trữ vật, phóng thần thức vào trong tên tu sĩ kia không khỏi thất kinh. Chỉ đơn thuần là dẫn đường nhưng số lộ phí này gấp 10 lần thường lệ khiến cho hắn nội tâm càng bất an.

-Linh thạch thì Lưu mỗ quả thật rất yêu thích, nhưng Lưu mỗ lại càng yêu tính mạng của mình hơn. Chuyện hôm nay coi như ta chưa biết gì. Cáo từ.

Ngữi thấy điều bất thường Lưu Vẫn chỉ ném lại một câu đã đứng lên từ biệt.

-Chậm đã, Lưu huynh không muốn cùng ta bàn bạc thêm một chút nữa sao?

-Thứ lỗi, ta vẫn còn việc trọng yếu nên không thể…Trúc Cơ viên mãn!!

Lưu Vẫn nội tâm như rơi vào vạn năm băng vực, một tên Trúc Cơ viên mãn uy thế vô hình tiếp cận Kim Đan tu sĩ. Hắn hao phí mấy trăm năm khổ tu nhưng chỉ có thể dừng lại tại Trúc Cơ sơ kì. Kẻ này chỉ cần khẻ ra tay liền trong một khắc lấy đi tính mạng của hắn.

-Được…được…chúng ta từ từ bàn bạc, Lưu mỗ vừa hay trong người không còn nhiều linh thạch, chuyến làm ăn này ta nhận.

-Hảo hảo… vậy thì chúng ta sớm lên đường kẻo mặt trời lặn mất. Còn điều này đừng trách ta không nói trước, chuyện hôm nay Lưu huynh tuyệt đối không được nói ra nếu không…

-Ta…biết, ta không phải là kẻ ngu ngốc các vị không cần quá lo nghĩ a.

Một đoàn hơn 10 người đội đấu bồng che kín khuôn mặt bước ra.

-Ngươi có nhìn thấy không, bọn họ là người của Chính Phái không thể sai được.

-Đúng! Người của Chính phài dường như mấy ngày gần đây đều đổ về Hắc Vân Thành nhiều không kể siết. Chúng ta phải nhanh chóng báo cáo để tông môn kịp thời ứng phó.

Tại một nơi trọng yếu như Hắc Vân Thành, không ít thế lực đều đặt phân bộ nhằm thu thập thông tin. Chỉ cần một chiếc lá rơi cũng khó lòng thoát khỏi tai mắt của bọn chúng huống chi sự việc lần này đã không còn gói gọn trong “một tên ma tu Trúc Cơ kì gây náo loạn” nữa.

……………………………………………………………..

Thiên Hạ Khách Điếm, đại thế lực duy nhất bất phân chính tà. Khắp nơi chỉ cần có nhân loại thì nơi đó có Thiên Hạ Khách Điếm sinh ý. Vấn Ngọc Tháp nơi đặt phân bộ của Thiên Hạ Khách Điếm khắp mười dặm quanh đó vô số tiểu thương thi nhau chào đón thập phần nhộn nhịp.

-Ngươi có hay tin gì chưa, lão Ngũ đã mất tích rồi. Hắn lấy buôn bán da yêu thú nổi danh, đã mấy ngày rồi không có hiện diện.

-Không sai, lão Tiêu bên ta cũng không thấy đâu. Hắn nổi tiếng tham tài, trước nay không có chuyện đóng cửa. Không lẽ đã tìm được sinh ý lớn hơn a.

Có người nhận ra không ít gian hàng chủ nhân đều trống rỗng.

-Các ngươi không biết gì sao? Không chỉ lão Ngũ, lão Tiêu mà còn không ít người đều đã truy sát theo một tên ma đầu. Tới nay 1 chút tin tức cũng không có ta tin rằng bọn chúng lành ít dữ nhiều rồi.

-Ma đầu? Không lẽ là tên ma đầu giết người như ngóe, ăn thịt người sống mà Dược Sơn Phái truy nã.

-Ngoài hắn ra còn có kẻ nào cả gan dám gây ra động tĩnh lớn tới vậy.

Kẻ nào cũng hít một hơi lạnh, một tên ma đầu có thể khiến đại phái như Dược Sơn Phái truy nã ắt hẵn việc hắn làm ra đã khiến quần hùng phẫn nộ a.

-Lệnh truy nã được phát ắt hẵn nhân diện cũng được Dược Sơn Phái họa ra, ta thật sự nóng lòng muốn thấy tên ma đầu đó có thật sự là ma quỷ ăn thịt người trong lời đồn hay không?

-Cái gì, ngươi chưa từng thấy mặt hắn, cáo thị truy nã không phải dán ở khắp nơi rồi sao?

Kẻ kia ngượng ngùng, hắn chỉ mới đặt chân tới đây chưa bao lâu bản cáo thị ở nơi nào e rằng cũng chưa từng nhìn qua.

-Thôi được, vừa hay ta tiện tay cầm lấy một bản. Cho ngươi nhìn qua đề phòng đi đường có đụng phải liền bắt lại kiếm món hời lớn.

-Ha ha ha ha…

Không ít kẻ đều không nhịn được cười lớn.

-Ngươi nhìn a.

Hiếu kì nhận lấy bản cáo thị, kẻ kia sắc mặt trắng bệt người ngoài có thể nhìn thấy bàn tay của hắn run lẫy bẫy.

-Ngươi không cần phải khiếp sợ tới mức này chứ? Ta thấy hắn nhân diện cũng không tệ, không tới mức đáng sợ như lời đồn đãi a.

-Ta…ta…đã…

Hắn kinh hãi tột độ, lời không thể thoát ra khỏi miệng.

-Cái gì mà ta…ta…, ngươi có còn là nam nhân nữa hay không. Ngay cả nói cũng không dám nói, khí phách thường ngày của ngươi ném đi đâu rồi.

-TA ĐÃ TRÔNG THẤY HẮN.

Vận hết sức lực hét lên thật lớn.

-Ngươi thật sự nhìn thấy hắn, hắn ở đâu? Có phải đã trốn qua Ma Tông lãnh địa rồi hay không?

Không ít người nháo nhào chên lấn tới mức cả hô hấp cũng khó khăn.

-Hắn…hắn…ở ngay tại nơi này, cách đây nữa canh giờ ta đã chạm mặt hắn.