Chương 224: Chấn áp nhị trùng.

Tình hình giữa hai đầu linh trùng thập phần căng thẳng, một kẻ bá đạo còn một bên thì lại hiếu sát. Mặt đất rung lên bần bật, đất đá trôi nổi trên không trung rõ ràng trong bọn chúng không kẻ nào muốn mình là người nhượng bộ.

-Tới lúc ta ra mặt rồi, hai tên gia hỏa này không lúc này có thể khiến ta ngừng lo lắng a.

Trần Duyên dỡ khóc dỡ cười, vừa đánh xong “giặc ngoại xâm” giờ lại phải an ổn nội loạn tình thế này khiến gia chủ như hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Đứng trên đầu Tiểu Khâu, cự trùng tuy hình thể to lớn nhưng tốc độ lại không kém chỉ thoát một cái đã xuất hiện trước tầm mắt bọn chúng.

-Dừng lại, nếu như ngươi tiếp tục tiến tới không may lại cuốn vào trường áp lực của bọn chúng.

Thầm ra lệnh cho Tiểu Khâu dừng lại.

-Phốc.

Khô Mộc Đại Pháp toàn lực thi triễn, trên đầu Tiểu Khâu vẫn còn bóng người đứng đó nhưng ghê gớm thay đó chỉ là hư ảnh của Trần Duyên. Bởi vì lúc này chân ảnh đã đứng giữa cuộc giằng co của hai linh trùng. Hữu thủ bắt lấy Tiểu Mập Mạp, tả hữu giữ chặt Tiểu Huyết hai tay nắm thành quyền đập thẳng xuống nền đất khiến cho ngọn cự sơn nơi mà bọn hắn đang đứng chính thức xóa sổ.

-Hai kẻ các ngươi bây giờ ắt hẵn đã bình tĩnh lại a.

Mạnh mẽ nghiền áp, đây chính thực là mạnh mẽ nghiền áp. Hai đầu linh trùng thực lực mạnh mẽ vậy mà không có lấy một cơ hội tẩu thoát trần trụi bị Trần Duyên một chiêu bắt sống.

-Còn muốn phản kháng? Hóa Mộc Quyết.

Chân khí tinh thuần bao bọc lấy Trần Duyên khiến cho Khô Mộc Đại Pháp uy lực lên nhục thể càng tăng thêm siết cho Tiểu Huyết ý đồ phản kháng phải đau đớn khóc thét.

-Lão…lão đại…chúng đệ chỉ là…là muốn tỉ thỉ thôi không có ý làm kinh động tới lão đại đâu a.

Tiểu Mập Mạp hoảng sợ nhanh chóng hướng Trần Duyên bẩm báo còn không quên đánh mắt qua kẻ đang chịu trận bên kia. Hai kẻ bọn hắn khi nãy vẫn còn muốn đánh một trận nhưng bây giờ lại trở thành đồng bệnh tương liên nha.

Tiểu Huyết cũng không phải là kẻ ngốc, trong một khoảng khắc liền nhận ra nam nhân này chính là chủ nhân của nó. Dù có khai mở huyết mạch, thực lực đại tăng nhưng vẫn trước sau như một không thể thoát khỏi bàn tay của hắn. Tiểu trùng rất thức thời đầu nhỏ gật đầu lia lịa lại còn đánh mắt thân thiết qua Tiểu Mập Mạp.

Trần Duyên phì cười, Tiểu Mập Mạp bản tính yêu tinh thành tính khó lòng xoay chuyển nhưng tên Tiểu Huyết này sau khi trưởng thành linh trí lại cao đến như vậy biết thức thời nhẫn nhịn. So với Phệ Huyết Trùng chỉ biết chém giết đúng là chuyện hiếm thấy.

-Nếu hai ngươi muốn tỉ thí sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội, nơi đây đã quá hỗn loạn rồi nếu không rời đi nhanh không biết sẽ có bao nhiêu thế lực sẽ mò tới đây.

-Tuân lệnh lão đại.

Trông thấy hắn giận dữ như vậy tưởng rằng lần này sẽ chịu một chút hình phạt nhưng theo cách nói này chính là tha bỗng rồi. Tiểu Mập Mạp mừng như mở hội tức khắc nhận lệnh, thu lại quang cầu đáp xuống trên vai hắn.

Tiểu Huyết lại không may mắn như vậy, sau một hồi phản kháng bị Trần Duyên trừng phạt tiểu trùng đáng thương lê thân xác mệt rã từ bàn tay men theo cánh tay trèo lên vai kia. Tiểu Trùng thư sướng điều chỉnh ổ nhỏ của mình rồi nằm phục xuống nghỉ ngơi.

-Cái gì??? Tiểu Huyết tại sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi thường ngày đều ở trong ổ chó của ngươi sao.

Trông thấy Tiểu Huyết mặt dày mày dặn nghỉ ngơi ở vai bên kia của lão đại lại còn ra chiều thư sướng Tiểu Mập Mạp không nhịn được muốn ra tay cho tên cướp này một trên nhớ đời.

-Thôi được rồi, Tiểu Mập Mạp đừng gây chuyện nữa. Tiểu Huyết không muốn quay về Loa Trùng Ốc hẵn là có nguyên do. Cứ để Tiểu Huyết ở đây một thời gian sẽ không làm phiền gì tới ngươi đâu.

-Nhưng…

Đây không phải là vấn đề làm phiền hay không làm phiền, chơi đùa trên vai lão đại là đặc quyền của hắn linh trùng bản mệnh như nó. Hai người tuy hai mà một tình cảm gắn bó, nay tên gia hỏa mặt dày này lại muốn xông vào giành lấy một chén canh điều này không thể chấp nhận được.

Mặc cho con sâu mập kia phản kháng trong vô vọng, Tiểu Huyết vẫn bám trụ nơi đó Trần Duyên không lấy làm buồn phiền mà lại vô cùng hài lòng. Tiểu Huyết sau khi giác tỉnh Huyết Mạch linh trí rõ ràng đã phát triển hơn trước bội phần. Không còn chỉ biết người chém ta giết như trước, sau này hắn sẽ lại có thêm một cánh tay rất đắc lực.

-Túy đạo hữu, không biết đạo hữu muốn đi đâu? Hay là để bần đạo mạn phép tiễn ngươi một đoạn a.

Kẻ chủ mưu khiến Nhất Lục thụ trọng thương, Trần Duyên đương nhiên cắt cử không ít linh trùng giám sát quyết không để cho hắn có cơ hội bỏ chạy. Nổi lo lớn nhất đã được gỡ bỏ, giờ đây mới có thể toàn tâm toàn ý đòi lại món nợ bị truy sát. Chỉ có điều tất cả lòng căm hận của Trần Duyên chỉ còn hắn phải một mình gánh chịu bởi xung quanh không còn kẻ nào có thể sống sót.

-Đừng…đừng giết ta…cầu xin ngươi chỉ cần ngươi tha cho ta một con đường sống thì dù làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng.

-Có một tu sĩ Trúc Cơ Trung kì nguyện làm trâu làm ngựa…ý định này cũng không tệ.

Con đường sống rộng mở trước mắt Túy Bảo Chân mừng thầm vội vàng xưng tiểu nô hướng Trần Duyên liên tục vái lạy.

-Chỉ cần ta còn sống…chỉ cần ta còn sống, mối nhục này Túy Bảo Chân ta sẽ có ngày trả lại cho ngươi cả gốc lẫn ngọn.

Túy Bảo Chân lăn lộn trong giới tán tu nhiều năm cũng tính là một kẻ có máu mặt, thường ngày chúng tu sĩ gặp nhau đều một câu “Túy đạo huynh”, “Túy đại ca”…cung cung kính kính. Kẻ một thời phong quan vô hạn, hùng chí bát phương nay lại phải dập đầu hướng kẻ thù xưng nô, nỗi nhục nhã này dù có chết đi hắn cũng không bao giờ quên được.

-Tiếc thay bảo bối của ta lại không cho là đúng.

Túy Bảo Chân mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, không kịp suy nghĩ pháp lực được đẩy lên đỉnh phong dùng hết sức bình sinh bắn người lên cao trăm trượng. Hắn siết chặt lấy pháp kiếm hoảng sợ khi phát hiện ra rằng hai đầu Ngọc Thạch Đường Lang luôn bám theo hắn như giòi đục trong xương.

-Khốn kiếp…Trần Duyên ngươi dám…

-Kẻ nào vái lạy dưới chân ta liền tha chết cho hắn? Nếu quả thực như vậy thì Trần Duyên này chỉ sợ hồn phi phách tán lâu rồi.

Trần Duyên cười khẩy, hắn chưa bao giờ có ý định sẽ tha chết cho kẻ từng truy sát mình. Túy Bảo Chân có thể còn sống đến bây giờ nguyên nhân chỉ có một, để Nhất Lục cùng Nhị Lục tự tay diệt sát hắn.

-Kẻ đáng chết đều đã chết, nơi đây không thể nào dung chứa ta được nữa. Nếu như không nhanh rời đi e rằng không sớm thì muộn những tồn tại kinh khủng kia nhịn không được hiện thân truy sát ta.

Nhất Lục cùng Nhị Lục sau một canh giờ liền trở lại còn mang theo thủ cấp của kẻ thù. Trần Duyên đã không còn lí do để lưu luyến nán lại, hắn thật sự không dám tiếp tục dạo chơi trên lãnh địa Chính Phái nữa. Tin tức ma đầu đại sát tứ phương sợ rằng đã lan truyền đi khắp nơi, còn danh tính của hắn khẳng định không thể giấu diếm. Đến lúc đó không chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kì, sợ rằng những lão quái Kim Đan cũng không màn mặt mũi tìm đến.