Mê cung đạo thập phần hỗn loạn, toán người lúc này đã gần như phát điên. Bọn chúng không ngừng tàn phá, ra sức khai thông động khẩu hòng tìm ra kẻ lớn mật dám đem bọn chúng ra trêu đùa. Nhưng thật không may, những lỗ lớn vừa được khai thông chỉ ít khắc sau đó lại bị điền đầy, ngay cả dấu chân cũng biến mất không còn.
-Làm…làm sao đây? Chúng ta đã truy đuổi hơn mười ngày rồi, một chút dấu vết cũng không tìm được. Lỡ như thương thế trên người hắn…hồi phục thì…
Một kẻ tương đối nhát gan không khỏi sợ hãi. Nhưng lời hắn nói không phải là không có lí. Thủ đoạn của Trần Duyên không kẻ nào ở đây lại không biết, bọn chúng cả gan đuổi theo tới tận đây cũng bời vì đã xác nhận Trần Duyên thụ phải thương thế vô cùng trầm trọng, muốn nhân lúc hiểm yếu mà kiếm về một bút lớn.
-Tất cả các ngươi câm miệng cho ta.
Đã tới bước đường này tên tu sĩ họ Túy không còn khách sáo nữa hắn hướng về phía những kẻ mang ý nghĩ thoái lui hét lớn vào mặt bọn chúng. Trên dọc đường đi hắn không ít lần làm ra hành động mạnh mẽ chứng tỏ thực lực không tầm thường nên lời nói ra có sức nặng rõ rệt.
Tình hình dần diệu bớt, tên tu sĩ họ Túy lịch luyện sâu dày nên hắn đối với tình hình này không hề có chút hoang mang, ngược lại kẻ thù đến giờ vẫn còn chưa xuống tay chín phần vết thương kia không thể dễ dàng hồi phục.
Hắn sắc mặt âm trầm, rảo bước qua từng con người đang đứng tại đây, từng người từng một. Rồi bước chân dừng hẵn lại, trước vẻ mặt khó hiểu của kẻ đối diện, tên tu sĩ họ Túy đột ngột rút ra pháp kiếm không hề cảnh báo mà chém xuống.
-Không!!!
Kẻ kia hốt hoảng tột độ không kịp trở tay ngăn cản chỉ có thể hét lớn trong vô lực.
-Túy đạo hữu ngươi thật ra là đang muốn…
Không ít kẻ còn cho rằng hắn vì nghi kị quá nhiều người nên muốn ra tay tàn sát những tên khả nghi. Lời chưa nói hết thì pháp kiếm đã chém xuống nhưng lạ thay kẻ kia không hề tổn hao lông tóc gì, bởi vì lưỡi kiếm đã sượt qua người hắn cắm ngập xuống mặt đất.
-Keeng…
-Rrrrr!!!!
Bọn chúng chợt sững người, từ dưới mặt đất một bóng đen bất đắc dĩ phải thoát ra. Một đầu đường lang còn cao lớn hơn cả nhân loại, sáu chi bám chặt trên trần hang điên cuồng hướng xuống những người ở đây gào thét từng tiếng khó nghe.
-Ngọc Thạch Đường Lang.
Một kẻ trong số chúng chợt nhận ra vẻ ngoài thập phần nổi bật của Ngọc Thạch Đường Lang hưng phấn kêu lên.
-Là…là Ngọc Thạch Đường Lang thật rồi. Mau chóng giữ nó lại, loại linh trùng này trên người không chổ nào không phải là báu vật. Chỉ cần cặp song đao kia tới tay ta liền có thể luyện ra một thanh chiến đao tung hoành khắp thiên hạ.
Không ai trong số chúng có thể bỏ qua một kho báu biết đi kia, dường như mục đích truy lùng Trần Duyên đã bị ném sau đầu. Cả trăm người ánh mắt thèm khát, không ai bảo ai vô cùng phối hợp dần vây lấy Lục Thạch Đường Lang vào giữa.
Ngọc Thạch Đường Lang trên người đã thụ thương từ vết đâm bất ngờ từ tên tu sĩ họ Tu, từ giọt huyết dịch óng ánh như màu ngọc biếc tí tách rơi xuống khiến cho bọn kia đều đỏ mắt. Trong lúc những kẻ kia rõ ràng còn muốn lấy chén hứng trọn từng giọt huyết dịch thì một bóng đen khác từ phía sau lén lút công kích.
-Ah… linh trung này không đi một mình, vẫn còn xót lại một đầu Lục Thạch Đường Lang khác.
Dù bản thân bị một chém suyết chút nữa đầu lìa khỏi cổ nhưng tên tu sĩ kia vẫn kịp thất thanh cảnh báo.
-Vẫn còn một đầu khác nữa sao?
Bọn chúng bị tin tức chấn động quay người nhìn lại, chỉ chờ khoảng khắc đó đất đá nơi vách hang Nhất Lục bám lấy tự mình chuyển động bao lấy toàn thân linh trùng rồi dần dần chìm xuống.
-Súc sinh muốn tẫu thoát, đừng hòng.
Dù có ra tay kín kẽ đến mức nào cũng khó lòng thoát khỏi tai mắt của những người ở đây. Bọn chúng với bản lĩnh kinh người của kẻ đã tu luyện mấy trăm năm, thoáng chốc nhận ra động tĩnh. Vô số đòn công kích ập tới, Nhất Lục dù có là dị biến linh trùng mạnh mẽ cũng khó lòng có thể ngăn cản.
Thân trùng vôns đã trọng thương nay lại càng nghiêm trọng, Nhất Lục cùng lúc phải hứng chịu vô vàn công kích bị đánh văng xuyên qua không ít vách đá cuối cùng mới chịu dừng lại.
-Grrrrrrr….
Chứng kiến huynh đệ cùng nhau trưởng thành trong con nguy kịch, Lục Nhị không còn giữ được tâm trí bình tĩnh phát ra tiếng kêu phẫn nộ lao vào chém giết.
Tiểu Huyết bên ngoài chỉ có thể bất đắc dĩ tuân theo Tiểu Mập Mạp mệnh lệnh, bắt một sát thần trời sinh như nó có thể nhẫn nại lâu đến vậy đã là kì tích không tưởng. Cứ nghĩ rằng mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa thì nào ngờ đâu Nhất Lục nhất thời thất thủ khiến sự tình trở nên rối ren.
Tiểu Huyết huyết tính bộc phát, đôi càng sắc bén không thua kém gì cấp 2 pháp bảo lạnh lùng chém đứt đầu lâu của một kẻ không may tới gần. Mắt xích trọng yếu nhất đã không còn nữa, mê cung bỗng nhiên rung động dữ dội. Toán người ai nấy đều không che giấu được vẻ hoang mang tột độ phóng xuất pháp bảo phi hành.
-Nơi đây…chúng ta mắc bẫy của hắn rồi!!!!!!!!!!!!!!!
Không ít kẻ kêu la thất thanh bởi vì trước mắt chúng không còn là hang động tối tăm sâu hun hút mà đã biến chuyển thành hàng vạn linh trùng vây lấy bọn chúng. Cảm giác bản thân bị lọt thỏm vào giữa đại dương linh trùng không kẻ nào lại không sởn tóc gáy, nhất là những đầu linh trùng kia hướng về mình bằng ánh mắt bất thiện.
Bọn người kia tâm tình không tốt nhưng kẻ đứng sau màn lại không vì đó mà nội tâm thư sướng, Tiểu Mập Mạp thần sắc thập phần sầu muộn. Sau khi đột phá cấp 2 linh trùng, Tiểu Mập Mạp vô tình đánh thức một loại thần thông vốn đã ngủ yên trong huyết mạch. “Huyễn Cảnh Tinh Thần” thần thông bảo mệnh vô cùng lợi hại chỉ xuất hiện với tỉ lệ cực nhỏ trên người của những đầu Tinh Thần Trùng thuần huyết nhất.
Để có thể thi triễn thần thông này Tiểu Mập Mạp đã bí mật chôn giấu tơ của mình chung quanh ba dặm, lặp nên một kết giới vô hình nếu không sử dụng phát bảo đặc thù chuyên phát hiện vật thể bị che giấu thì ít kẻ nào có thể nhận ra. Kết hợp cùng thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” cứ ngỡ sẽ dễ dàng cầm chân những kẻ truy sát kia thì…
-Hộc…hộc…nếu mọi chuyện đã vỡ lẻ thì đại gia ta cũng không cần giữ kẻ với các ngươi làm gì nữa. Huynh đệ chúng ta lần này phải liều chết một phen a.
Một thân một mình chống giữ huyễn trận khổng lồ như thế với tu vi hiện nay đã là quá sức. Tiểu Mập Mạp toàn thân có phần suy nhược, hào quang quanh người trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết. Nhưng tiểu trùng thà chết vẫn không hề từ bỏ vì hiểu rằng chỉ cần bản thân ngã xuống nơi đây sẽ như ong vỡ tổ, bọn người truy sát kia sẽ không bỏ qua tình cảnh hỗn loạn tìm tới chổ Trần Duyên dưỡng thương.