Linh Sơn trước kia cũng chỉ là ngọn núi vô danh không ai biết tới. Từ khi một vị luyện đan sư thủ đoạn thần diệu cách đây mấy trăm năm chọn nơi này tiềm tu Linh Sơn mới trở nên náo nhiệt hơn hẵn. Hằng ngày không ít tu sĩ phi hành qua lại, kẻ cầu xin đan dược đột phá tu vi, kẻ tới đây hòng lôi kéo thêm quan hệ sinh khí bừng bừng.
Ấy vậy mà Linh Sơn gần đây lại phong sơn cấm tiệt bất kì kẻ nào xâm nhập làm lộ ra rất nhiều tin tức phong phanh thật giả lẫn lộn. Có nhiều kẻ không tin tà nhưng cũng không muốn mạo hiểm đắc tội với một vị luyện đan sư cao tay ấn.
Trong đại điện, một chiếc bàn lớn dùng để tiếp khách. Không hổ là luyện đan sư, nội thương tuy không quá trầm trọng nhưng chỉ cần bế quan hơn tuần trăng mà đã hoàn toàn bình phục, dù là Trần Duyên cũng phải tặc lưỡi không thôi.
-Hai vị đạo hữu, chung rượu này Chu Ngọc Ánh xin tạ ơn cứu mạng.
-Chu tiền bối không cần phải khách khí như vậy, ta cùng Chu cô nương hữu duyên gặp mặt đã xem là bằng hữu tương giao làm sao dám nhận lễ này.
Trần Duyên vội vàng đứng lên trả lễ trong đầu thầm nghĩ:
-Ta cùng nữ nhi của tiền bối chính là tình chàng ý thiếp thập phần mặn nồng a, nếu cùng nàng tướng giao khác nào ta lại trở thành tiền bối của Lệ Ảnh chứ?
-Vậy là…
Chu Ngọc Ánh ngoài ý muốn nhìn qua nữ nhi của nàng.
-Người là mẫu thân của Chu cô nương cũng xem như là trưởng bối của ta sau này cứ gọi tiểu bối đích danh là được.
-Được! vậy thì Trần công tử, tuy công tử là bằng hữu của Ảnh nhi nhưng lễ tiết lại không thể thiếu, chung rượu này xem như ta nhận thêm hai tiểu bối đi.
Nàng trông Trần Duyên rất thuận mắt, hắn bằng vào tu vi Trúc Cơ sơ kì mà có thể đẩy lùi được Mộc Hòe lão nhân một vị Trúc Cơ hậu kì tiền thật giá thật ắt hẳn là một thiên tài. Từ hắn nàng có thể nhìn ra con người này tuy cao ngạo tận xương tủy nhưng lại không hề hồ đồ, hành động vô cùng cẩn trọng.
-Chu cô nương che giấu không khỏi quá sâu đi, tới đây phu thê chúng ta mới nhận ra Chu tiền bối lại là một vị luyện đan sư thực lực phi phàm.
-Hừ. Ta nói trước hay nói sau gì cũng không hề khác biệt nha.
Chu Lệ Ảnh được ở cạnh bên mẫu thân khiến tiểu phụ tâm tình trở lại như ngay xưa nghịch ngợm, láu cá lại có phần đáng yêu.
-Nữ nhi của ta mấy năm rời đi không ngờ lại không có chút gì thay đổi, vẫn bản tính làm nũng mẫu thân như trước trên đường đi hai ngươi ắt hẵn cũng đau đầu không ít đi?
Ngọc Ánh mĩ phụ tay ngọc được nữ nhi của nàng ôm chặt, trên mặt lại còn đôi chút giận dỗi khiến nàng không thể nhịn được phì cười, cưng chiều vuốt ve đầu nàng. Một bàn 4 người Chuyện trò vui vẻ, Trần Duyên năng lực miệng lưỡi thập phần lợi hại nhiều lần khiến cho ba vị mĩ nữ cười lên không ngớt quan cảnh như thể là một gia đình nhỏ thập phần hòa thuận.
-Trần công tử, ngay mai Thiên Hạ Khách Điếm có khai mở một buổi đấu giá, là trăm năm mới diễn ra một lần. Mỗi lần diễn ra báu vật đều ồ ạt kéo về như mưa khiến ai ai cũng điên cuồng. Không biết ngươi có hứng thú không?
-Ha ha ha Chu tiền bối đã mở lời làm sao tiểu bối lại thất kính từ chối chứ, quả thật tiểu bối cũng muốn mở rộng tầm mắt xem Thiên Hạ Khách Điếm trăm năm một lần sự kiện sẽ thanh thế đến dường nào.
Trần Duyên hào sảng nhận lời, cùng nhau nói Chuyện gần cả ngày trời cuối cùng hắn cùng Kim Nhu cũng đành cáo từ trở về phòng. Cốt là để lại khoảng không riêng tư cho hai mẹ con nàng, mẫu nữ trùng phùng nhưng chưa một lần có thể thoải mái tâm tình đây cũng là thiếu sót không hề nhỏ.
Dược đồng tiễn Trần Duyên, Kim Nhu trở về thì trong đại điện chỉ còn lại Ngọc Ánh cùng Lệ Ảnh hai vị đại mĩ nhân. Lệ Ảnh tâm tình vui sướng ôm trầm lấy mẫu thân, Ngọc Ánh cũng cảm động không kém. Mấy mươi năm mới lại có thể trùng phùng khiến nàng dù là một vị luyện đan sư quyền thế đầy người cũng khó có thể kiềm nén cảm xúc vỡ òa ôm lấy nhau bật khóc.
-Mẫu thân! Nữ nhi thật sự rất nhớ người.
-Ta biết chứ, ta cũng vậy. Từ khi Ảnh nhi xuất giá tính đến nay cũng đã 80 năm lẽ 3 ngày rồi. Mẫu thân không lúc nào không nhớ tới con a.
Đêm hôm đó trong khuê phòng của Ngọc Ánh, nàng cùng nữ nhi không ngừng tâm sự. Lúc này cả hai người đều chỉ mặc nội y thập phần mỏng manh. Lệ Ảnh nhan sắc như hoa như ngọc, song phong căng tròn khiến cho mĩ phụ phải nằm ngửa ra những không vì thế mà mất đi hình dáng tuyệt mĩ ban đầu. Còn Lệ Ảnh thì lại mang vẻ đẹp kiều diễm của quả phụ, nàng thân thể không hề thua kém gì nữ nhi mà ẩn ẩn lại còn lộ ra tia khí chất ai oán của một quả phụ. Theo năm tháng dần tăng, nàng từa hồ như tiên quả càng trở nên chín mọng. Nhất là đôi nhũ phong kia, Lệ Ảnh cũng được thừa hưởng từ mẫu thân, to lớn, nặng trịu khiến cho nam nhân luôn có tham niệm được chạm vào chúng.
Chuyện vui có mà Chuyện buồn phiền lại không ít, khi nàng rặng hỏi nữ nhi tình hình nhà của tên tướng công kia thì chỉ nhận lại nét mặt thờ ơ xen lẫn thất vọng. Biết được có chuyện không hay đã xảy ra Ngọc Ánh cố tình gặng hỏi, sau khi biết được tất cả sự thật mĩ phụ sắc mặt giận dữ, tay ngọc xiết chặt muốn tìm bọn người không tim không phổi kia đòi lại lẽ phải cho nữ nhi.
-Ta đã mang đến không ít đan dược đột phá tu vi nhưng tên phế tài kia vẫn không thể đột phá? Dù có là một đầu heo ngốn từng ấy đan dược cũng có thể trở thành cấp 2 yêu thú a.
-Hắn còn muốn trước khi chết lại gã ngươi cho một tên tiểu bối trong gia tộc? Bọn khốn nạn kia dám làm ra chuyện trái luân lí này, rõ ràng bọn chúng lo sợ sau khi hắn chết sẽ mất đi tu sĩ Trúc Cơ tọa chấn nên mới làm ra hành động hèn hạ này hòng trói chân nữ nhi của ta cả đời làm nô cho chúng sao.
Cứ nghĩ tới nữ nhi phải cải giá lấy một tên tiểu bối khiến nàng hỏa nộ chực muốn bộc phát, nếu nói như vậy có nghĩa là nữ nhi của nàng sẽ cả đời ở lại trong cái gia tộc kia, qua tay không ít nam nhân. Nên nhớ rằng thọ nguyên của Trúc Cơ tu sĩ có thể đột phá ngàn năm, nếu như những tên tiểu bối kia lần lượt đều hao hết thọ nguyên chết đi thì nữ nhi của nàng sẽ…
-Mẫu thân hãy bớt giận, thương thế của người vẫn chưa khỏi hẳn đừng vì bọn người tiểu nhân kia mà khiến vết thương trở nặng.
-Được rồi được rồi nữ nhi ngoan, còn hai vị Trần công tử cùng tiểu cô nương họ Kim kia. Họ là người như thế nào, làm sao nữ nhi của ta lại gặp gỡ chúng.
Lệ Ảnh vội vàng chấn an khiến cho mẫu thân dần bình tâm, những khi nhắc tới cái tên Trần Duyên mĩ phụ lại xuất hiện cái nét e thẹn hiếm có. Nàng lúc này nụ cười mới lại rạng rỡ trên khuôn mặt.
-Trần Duyên nha, hắn cũng tính là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Lúc nữ nhi nguy cấp nhất, chính hắn đã xuất hiện giải cứu còn giúp nữ nhi trị thương…
Nàng tâm tình thoáng chốc trở nên vô cùng vui sướng, cứ thao thao bất tuyệt mà không biết chán.
-Ảnh nhi, có phải con đã đem lòng yêu tên Trần Duyên kia?
Ngọc Ánh trong nháy mắt nhận ra nữ nhi của nàng đã tương tư kẻ khác bèn bất chợt hỏi đến. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Lệ Ảnh mặt đỏ tía tai lắc đầu thà chết không nhận nhưng những biểu hiện kia vô tình đã bán đứng nàng, càng khiến cho Ngọc Ánh ngầm khẳng định.
-Ảnh nhi nghe lời ta, ta là mẫu thân của con nên vạn phần không muốn trông thấy nữ nhi của mình đứt ruột sinh ra lại một lần nữa bị nỗi đau giày xéo tâm can. Hắn tuy làm người không tệ nhưng điều đó lại không có nghĩa hắn lại là một tên trượng phu tốt. Theo mẫu thân nhận thấy hắn có tướng háo sắc không nhẹ ta e rằng…
-Trần Duyên tuy hoa tâm nhưng hắn không phải kẻ tệ bạc như người nói đâu.
Lệ Ảnh vội vàng thanh minh, nhưng rồi mĩ phụ chợt nhận ra bản thân đã thất thố trong lúc vô tình đứng ra cải lại mẫu thân bênh vực cho hắn. Điều này có khác nào nàng đã thừa nhận có tình cảm với hắn chứ. Lệ Ảnh xấu hổ không thể cùng mẫu thân đối mặt, quay người lại vùi đầu vào trong chăn.
Ngoài dự đoán, Ngọc Ánh không hề vì thế mà phẫn nộ. Nàng biết nữ nhi của mình đã phải nhận nhịn biết bao khổ ải chỉ để chờ cho ngoại tôn (là nữ nhi của Lệ Ảnh đó, còn nhân vật đó là ai thì…^_^) của nàng có đủ lông đủ cánh ròng rã mấy mươi năm. Trần Duyên lúc này không khác gì đôi cánh để Lệ Ảnh vùng thoát ra khỏi vực sâu vạn trượng của thống khổ.
Ngọc Ánh sót sa nữ nhi số phận éo le, từ sau lưng ôm ghì lấy Lệ Ảnh thủ thỉ.
-Mẫu thân không hề có ý định muốn ngăn cấm con cùng Trần Duyên ở bên nhau, chỉ là hắn đã có thê tử. Tuy nam nhân có năm thê bảy thiếp là Chuyện thường tình nhưng kẻ đến sau chỉ rước lấy khổ ải vào thân.
-Hắn sẽ không phụ nữ nhi đâu, với lại Nhu muội cùng Ảnh nhi thập phần hòa hợp. Muội ấy cũng không bài xích chuyện này.
Ngọc Ánh có chút kinh ngạc.
-Trên đời này lại có nữ nhân kì lạ như vậy ư? Kim Nhu cô nương không ngờ tấm lòng lại quản đại đến thế.
Tới nước này nàng biết bản thân khó lòng có thể ngăn cản nữ nhi của mình quay đầu, chỉ có thể âm thầm cầu chúc cho thượng thiên sẽ đối hoài đến nữ nhi của mình.