Chương 205: Không đề.

Hôm đó Trần Duyên đi tới tiểu kiều, bước theo sau hắn Kim Liên mĩ phụ chăm chú đứng nhìn.

-Liên nhi.

-Ân tướng công.

Hắn sắc mặt không rõ buồn vui nhìn xuống ao sen thơm ngát.

-Hạ Thảo tình hình cũng may nhờ nàng nhanh tay xử trí nếu không ta sẽ ân hận cả đời.

-Tướng công đừng nói như vậy, Hạ Thảo tỉ chỉ đang bế quan tiềm tu thôi. Chờ ngày tỉ ấy xuất quan sợ rằng chàng cũng không còn thương thiếp như trước nữa.

Kim Liên không muốn thấy Trần Duyên tự tổn thương chính mình, mĩ phụ ỷ ôi bắt lấy tay hắn.

-Nàng cả ngày chỉ biết câu dẫn ta, Hạ Thảo là nương tử của ta nàng cũng không ngoại lệ. Chờ khi nàng ấy tỉnh dậy chúng ta rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ rồi.

-Thiếp sinh ra chính là để câu dẫn chàng nha. Với lại Mộc Linh Quả chàng đưa cho tỉ ấy chính là cực lớn cơ duyên nha, Huyền Vũ Hồng Liên của thiếp khiến Hạ Thảo tỉ thanh tĩnh tu luyện nên thiếp cảm nhận được một áp lực cực lớn từ tỉ ấy, thậm chí còn ẩn ẩn muốn vượt qua chàng.

Sau khi Bách Niên Chi Chiến qua đi, trong lúc Trần Duyên vẫn còn đang chán nản vì một chuyến đi công cốc thì sư phụ hắn đã sai người mang tới một túi trữ vật. Bên trong chỉ đọc nhất một thứ quả, thông qua truyền âm phù Trần Duyên biết được báu vật hắn cầm trên tay chính là vạn năm Mộc Linh Quả hắn liền không nghĩ ngợi đưa cho Hạ Thảo phục dụng. Thần thông thì Trần Duyên hắn không thiếu, chỉ cần Hạ Thảo đột phá thì tu vi cũng sẽ nhanh chóng đề tăng.

Sau khi hấp thụ tất cả tinh hoa từ Mộc Linh Quả, Hạ thảo bỗng nhiên rơi vào trạng thái tiềm tu. Trần Duyên lo sốt vó tìm khắp điển tích cuối cùng hắn cũng đã nhận ra Mộc Linh Quả cùng Mộc Linh Thể có mối liên kết vô cùng huyền diệu. Dù không thể biết được nguyên nhân tại sao nàng lại rơi vào tình trạng này nhưng theo lời các bậc tiền bối ghi chép lại, đây ắt hẳn là đại cơ duyên khó cầu.

-Tướng công! Thì ra chàng cùng Liên muội lên đây, khiến thiếp tìm kiếm hai người khắp nơi.

Chu Lệ Ảnh mĩ phụ yêu kiều bước tới, nàng tóc dài suôn mượt xỏa xuống che đi bờ vai gợi cảm. Nơi đây ngoài Trần Duyên đã không còn nam nhân nào khác, mĩ phụ cũng không cần quá giữ kẻ đạo bào trễ nãi bởi vì nàng theo lời tỉ muội biết được tên sắc lang này rất yêu thích tao lãng nữ nhân nha.

-Ha ha ha ta chỉ đột nhiên hứng thú cùng Kim Liên tại đây ngắm nhìn ao sen này thôi.

-Mĩ nữ nàng ngày càng xinh đẹp, thật khiến tướng công muốn ở bên nàng mãi thôi.

Trần Duyên giang rộng vòng tay, Lệ Ảnh thập phần vui mừng nép người vào lòng hắn.

-Chúng ta nán lại cũng đã đủ lâu rồi. Liên nhi ngày mai ta muốn lên đường, nàng hãy gọi Kim Nhu lại đây.

-Ân.

Nghe thấy hắn sắp phải rời khỏi, Kim Liên sắc mặt phơn phớt buồn vội vàng quay lưng đi.

-Tướng công, tại sao chàng phải cần muội ấy làm mã phu, thiếp cũng biết đánh xe ngựa mà?

-Nữ nhân ngốc, ta cùng nàng đều là Trúc Cơ tu sĩ ma tông sẽ khiến cho nhiều kẻ chú ý. Kim Nhu lại khác, tuy nàng ấy đã đột phá nhưng tin tức lại chưa hề lộ ra bên ngoài vì lẽ đó sẻ tránh được không ít mạo hiểm.

Hắn đã suy tính rất kỉ càng, lãnh địa của chính phái tuy nguy hiểm nhưng lại thua xa ma tông quản hạt hỗn loạn. Chỉ cần không gây phiền toái, du ngoạn nơi đây cũng xem như không tệ.

Ngày hôm sau, chiếc xe ngựa rong ruổi trên một con đường mòn. Đúng như Trần Duyên suy tính, xuất hành thập phần thuận lợi. Kim Nhu trước khi gia nhập trở thành Hợp Hoang Môn đệ tử, nàng vốn là gian hồ nử tử. Mang trên người nữ hiệp y phục, bội kiếm trên tay Kim Nhu sắc đẹp càng trở nên xuất thần, không thua gì những nữ sĩ gian hồ hành hiệp trượng nghĩa.

-Khà khà Lệ Ảnh, nàng có tâm phục khẩu phục tướng công mưu kế chưa? Xe ngựa này vô cùng yên tĩnh lại rộng lớn nha, nàng lại có thể ngao du ngắm nhìn phong cảnh nơi đây nữa chứ.

Khoang xe ngựa hạn nhất này được Trần Duyên cẩn trọng chọn lựa, bên trong vô cùng thoáng đãng được hắn đem cả giường vào dù có 3 người nằm vẫn không thấy khó chịu.

-Ân. Thiếp biết, thiếp biết. Tướng công của thiếp là giỏi nhất không ai được như chàng đâu.

Chu Lệ Ảnh nữa quỳ nữa ngồi, diễm phụ để tướng công gối đầu trên đùi ngọc. Nàng đối với hắn khoe mẽ không khỏi phì cười nhưng vẫn thật tình khen ngợi hắn.

-Hai ngươi là người phương nào, nếu không tránh đường đừng trách ta ra tay dọn dẹp.

Chưa thể đắc ý được bao lâu xe ngựa không ngờ thật sự lại bị ngăn chở. Trần Duyên mặt mo ửng đỏ, Lệ Ảnh tay áo che miệng cố nén nụ cười.

-Bà cha nó chỉ là hai tên Luyện Khí kì mà lại có gan chặn đường cướp của, thời đại bây giờ thật quá loạn lạc rồi.

Trần Duyên nháy mắt nhận ra hai tên đó tu vi khiến hắn xém chút ngã ngữa, đồng thời xung quanh cũng có không ít người ẩn nấp. Vậy là hắn đã tình cờ đi ngang qua một ở mai phục của bọn người này. Y phục hỗn tập, chân khí phù phiếm, không có lấy một tên đột phá Trúc Cơ, những kẻ này chỉ là hạn tán tu đã bước tới bước đường cùng phải trở người làm cướp.

-Ah! Vẫn còn 1 tên thực lực nổi trội nha, hắn chắc chắn là kẻ cầm đầu bọn chúng.

-Tướng công, bọn chúng tính sao bây giờ?

Kim Nhu hé màn cửa nàng nhẹ giọng hỏi hắn.

-Chỉ cần đánh ngất những người kia là được, trọng yếu là tên cầm đầu phía sau. Nàng đủ khả năng chống lại hắn chứ?

-Thiếp thực lực đã không như xưa, sẽ khiến chàng phải mở rộng tầm mắt.

Bị hắn xem nhẹ Kim Nhu tình tình háo thắng trổi dậy, nàng nhảy khỏi xe ngựa mắt phượng nhìn chằm chằm bọn chúng.

-He he he là một mĩ nhân, bên trong cũng còn một mĩ nhân khác. Lần này chúng ta không cần phải tranh giành nữa rồi, bắt hai nàng vể tha hồ mà hưởng lạc.

-Súc sinh vô sỉ, ngươi không đáng được sống trên cõi đời này.

Kim Nhu tính tình dễ bộc phát, bội kiếm vừa ra khỏi vỏ tên nam nhân vừa nhục mạ nàng tại yết hầu để lại một vết đỏ thẫm.

-Hời những kẻ này đúng là ngu ngốc, Kim Nhu thật sự nổi khí rồi sợ rằng bọn chúng không kẻ nào có thể sống sót.

-Huynh đệ cẩn trọng, nữ nhân này là một cao thủ không thể kinh thường được.

Nàng chưa hề bộc phát pháp lực tu vi Trúc Cơ vẫn chưa hề bại lộ. Những tán tu này ánh mắt quá thấp, bọn chúng vốn đã quen nhìn thấy đồng bạn tử nạn đên cũng không lấy đó mà lo sợ vẫn không chùn bước.

-Nghé con không sợ hổ. Kim Kiếm Trảm Hầu.

Nàng dễ dàng thi triển một môn công phái cấp 2 Ất đẵng, chỉ trong chớp mắt không chỉ hai kẻ chặn đường kia mà những bóng người nấp sau tán cây đều kinh khủng nhìn nàng hai tay ôm chặt lấy yết hầu môi mấm mấy không thể nói nên lời.

-Keeng…

Bội kiếm treo lơ lửng, rõ ràng đã bị kẻ khác chặn lại.

-Thì ra ngươi là kẻ đứng sau bọn chúng.

Kim Nhu bắt quyết, bội kiếm bị chặn đứng quay trở lại. Nàng phóng người bay lên, lưỡi kiếm chém một đường vào không trung đại thụ nơi đó lần lượt đổ rạp xuống. Nơi đó xuất hiện không chỉ một người mà là ba tên nam tử mắt trợn ngược câm thù nghiến răng ken két.

-Nữ nhân kia, ngươi dám cả gan giết người Súc Sinh Bang. Lão phu phải giết chết ngươi để an ủi vong linh huynh đệ.

-Đại ca không cần phải ra tay, chỉ cần đệ cũng đủ đối phó nữ nhân này rồi.

Tên nam nhân hè mọn dáng người thấp lèo tèo, mặt híp, mặt chuột rõ ràng không phải là kẻ quân tử. Hắn phi người lên cao đạo bào rộng thùng thình vô cùng cản trở.

-Mĩ nhân, đêm nay nàng sẽ biết được sự lợi hại của lão Thử ta he he he…

Hắn một tay khẻ ấn pháp, từ trong tay ảo kia có vẻ như vô tình hướng về nàng. Chỉ trong khoảng khắc một tia sáng mắt người khó lòng theo kịp bay vút đi nhắm vào người Kim Nhu.

-Tên hèn hạ, dám chủ ý đánh lén ta.

Đứng trước ba tên Trúc Cơ tu sĩ, Kim Nhu không hề buông lỏng đề phòng. Nàng bội kiếm chém xuống khiến tia sáng kia lộ nguyên hình, một cây châm bạc dài chừng bàn tay người tỏa ra âm khí nặng nề.

-Ả có chút bổn sự, Nhị Miêu. Nếu như Tam Thử không thể làm gì được ả ta thì đệ cũng hãy tham chiến đi.

Không ngoài dự đoán, Kim Nhu thực lực không thể xem thường. Nàng càng đánh càng hay chỉ sau vài hô hâp đã nghiền ép tên tu sĩ kia khiến hắn phải liên tục chống đỡ, hình châm pháp bảo gần như không có cơ may thi triễn đòn thế phản công.

-Phốc…ah…

Bội kiếm của nàng theo một hướng vô cùng hiểm hóc đâm tới, Tam Thử không thể lẫn tránh. Lưỡi kiếm đòi mạng chỉ phút chốc nữa thôi sẽ hái xuống hắn đầu lâu. Không dễ dàng đầu hàng, Tam Thử liều mạng giơ Âm Ngân Châm lên chống đỡ.

Kết cục cái mạng may mắn còn có thể giữ lại nhưng 3 ngón tay cùng Pháp Bảo của hắn bị nàng bội kiếm gọt sạch.

-Tam Thử để ta giúp ngươi cầm xuống ả tiện nhân này.

Nhị Miêu muốn xông lên kẻo đêm dài lắm mộng nhưng tất cả đều đã muộn màn, trong xe ngựa Trần Duyên tính nhẫn nại đã bằng không. Dây dưa nữa ngày nếu như không sớm rời đi ắt hẳn sẽ đánh động tới những thế lực đồn trú gần đây. Trần Duyên hừ lạnh triệu hồi ra một đầu tiểu trùng nho nhỏ bí mật ném ra ngoài

Lão đại của Súc Sinh Bang, Đại Cẩu tráng hán song thủ thậm chí còn lớn hơn bắp chân người vẫn còn đang vẻ bình chân như vại. Hắn sắc mặt bất biến rõ ràng là không hề có ý định ra tay. Nhưng nào biết rằng tử thần thật sự không nhắm vào hai tên kia mà đã tiếp cận rất gần hắn.

-Hửm? Bóng đen này là…Ahhhh…

Đại Cẩu tinh thần có chút lơ là, ngay tức khắc hắn đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Một bóng đen cao lớn che khuất ánh mặt trời, Đại Cẩu quay người muốn biết rõ thực hư nhưng tiếp đón hắn chính là miệng lớn chứa chấp hàng vạn răng nhọn. Địa Long Khâu được Trần Duyên giải phóng sức mạnh thật sự mở rộng miệng lớn cuống lấy tên tu sĩ Đại Cẩu kia vào trong đồng thời lặn xuống mặt đất để lại một hố sâu to tướng.

-Đại ca…

Hai tên kia đang vây công Kim Nhu cũng nhận ra bọn hắn lão đại lâm nguy không khỏi hoảng hốt kêu la thất thanh. Cơ hội đã tới, mĩ nữ không hề có ý định nương tay, Pháp Bảo bội kiếm cắt một đường sắc ngót. Hai kẻ kia đầu lâu bay lên không trung, trên mặt vẫn còn đọng lại nét sợ hãi.