Chương 194: Thanh Long Cung uy lực.

Vách núi dựng đứng cao ngàn trượng liên tục nhiều ngày qua vang lên vô số thanh âm điếng tai, những sinh linh sống gần đó không thể chịu được bị làm phiền nên đã lũ lượt kéo đi.

-Ầm…ầm…

Chấn động không hề suy giãm, Trần Duyên tả thủ giữ chặt Thanh Long Cung, hữu thủ kéo mạnh dây cung.

-Hây…ầm…

Ngọn núi rung chuyển, cát bụi mù mịch. Nơi hắn ngắm vào xuất hiện một lỗ lớn, to tròn bằng đầu người sâu không thấy được điểm tận cùng. Vách núi dựng đứng nhiều ngày nay đã trở thành tấm bia để Trần Duyên luyện tay, chỉ cần nhìn lên thành quả của hắn, chi chít những lỗ lớn nhỏ khác nhau biến cả một cự sơn trở thành tổ ong kì quái.

Càng khó hiểu hơn là hắn suốt thời gian qua trên người không có giữ lấy một mũi tên, hành động kéo dây cũng của hắn cũng không ngoại lệ. Không hề trông thấy một mũi tên nào gác lên. Ấy vậy mà mỗi lần hắn thả tay lại đục thủng một lỗ lớn khó lòng trối cải.

Trần Duyên không ngơi nghĩ, Thanh Long Cung uy lực quá lớn, với thực lực hiện tại hắn không thể phát huy toàn bộ những gì tinh diệu nhất. Tự hào là kẻ có nhục thể mạnh mẽ hiếm ai bì kịp nhưng hiện tại lại vô cùng khó coi. Thanh Long Cung hắn dồn toàn lực bú sữa mẹ của mình cũng chỉ kéo ra căng dây cung được 1 thành. Nhưng cũng đừng vì lẽ đó mà coi thường, chỉ nhiêu đó thôi uy lực đã mạnh mẽ hơn rất nhiều khi hắn phóng ra Trùng Tiễn.

Sát Tiễn Hồn Khí vốn yên vị trong não hải được Trần Duyên thuần thục vận dụng. Hắn hồn khí được Chu Lão cưỡng bức bộc phát bấy lâu nay được vận dụng bộc phát Trùng Tiễn nay lại hư hư thực thực xuất hiện. Từng mũi hồn tiễn được bắn ra đều mang tốc độ không ngờ tới, xuyên qua hàng trăm chiếc lá đang rơi cắm phập vào đá.

-Để có thể khống chế ngươi đạt được lô hỏa thuần thanh cũng không biết phải tốn bao nhiêu năm tháng đây. Hao tốn 5 ngày cuối cùng cũng nắm bắt được da lông coi như cũng tạm thời có thể vận dụng đi.

Hồi tưởng lại mấy ngày trước, chỉ việc điều chỉnh hồn tiễn trực chỉ bắn ra Trần Duyên đã vô cùng trật vật. Làm cho dây cung dịch chuyển dù chỉ một li cũng không khác gì hắn gánh trên vai vạn cân cự thạch. Sau vô số lần thất bại thảm hại không đêm xuể cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng thành công.

Tiễn hồn cũng không phải là vô tận, mỗi ngày điên cuồng xạ tiễn, hắn phải nghĩ ngơi hồi phục 3 canh giờ nếu không não hải sẻ kịch liệt đau đớn. Hồn khí nhỏ bé vừa hình thành không lâu rất có thể vì cưỡng ép thi triễn mà bị nghiền nát thành hư không.

-Có ai không? Cứu…cứu…

Tiếng hét thất thanh thu hút sự chú ý của Trần Duyên, hắn vốn là kẻ không thích lo chuyện bao đồng nhưng tình thế lúc này lại rất khác biệt.

-Có tiếng kêu cứu! Vậy là đã có tu sĩ xâm nhập vào bí địa.

Không để lỡ cơ hội biết thêm tình hình bên ngoài, Trần Duyên phóng người hướng theo tiếng cầu cứu phát ra.

-Ha ha ha tiểu nương bì, ngươi đã không còn con đường trốn chạy nào khác, tốt nhất là nên đầu hàng đi. Bỗn đại gia đảm bảo sẽ không làm phương hại tới nàng, giao ra túi trữ vật cùng báu vật nàng vừa lấy được trong tiểu hang động kia chúng ta sẽ đường ai nấy đi.

-Ngu ngốc, sau lại đường ai nấy đi? Ngươi không thấy ả vẻ ngoài thập phần thuận mắt sao. Tuy đã là tàn hoa bại liễu nhưng cũng lộ ra khí chất không tầm thường, hắn là lão bà của một tên tu sĩ cao cường nào đó.

Hai tên tráng hán không ngàn ngại đối với nàng thèm khát ra mặt. Mĩ phụ đạo bào che kín người nhưng nhan sắc diễm lệ hiếm thấy, cùng hai ngọn cự sơn căng tràn không thể bị y phục che giấu đã kích thích bọn chúng dâm tính. Tráng hán phương cương đã 5 ngày bị buồn bực vì pháp lực bị phong tỏa khi hai người bọn hắn nhìn thấy nàng bước ra từ hang đá cũng mặc kệ mĩ nhân có hay không có sỡ hữu báu vật. Tìm thấy một cực phẩm dường này ở nơi rừng sâu heo hút chính là phúc trong vạn phúc.

-Súc sinh thô bĩ, miệng chó không mọc được ngà voi. Chu Lệ Ảnh này dù có bị thiên khiễn thành tro bụi cũng không để các ngươi đạt được ý nguyện.

Nàng pháp kiếm uốn lượn công tới, vỗn dĩ không muốn cùng hai tên nam nhân thô lỗ này cứng đối cứng nên cố tình lẫn trốn để làm chúng biết khó mà lui. Không ngờ hai kẻ súc sinh này từ đầu đã nhắm tới nhục thể của nàng. Bị dâm mục của bọn chúng chiếu xạ khiến nàng lại càng khó chịu quyết định ra tay giết bọn chúng.

-Hãy đỡ, Hồng Hoa Tuyệt Kiếm.

-Keeng…

-Mĩ nữ, bộ ngày hôm này nàng chưa ăn cơm sao, kiếm chiêu không có nữa phần sức lực thua xa cả phàm nhân.

-He he he tốt nhất nàng hãy ngoan ngoãn nằm xuống để hai huynh đệ chũng ta ân ái, biết đâu lại cho nàng chổ tốt a.

Lợi hại nhất kiếm chiêu lại bị hai kẻ gian manh kia tùy tiện gạt bỏ khiến lòng nàng chua xót nhớ ra, pháp lực đã không thể vận dụng, thân là nữ nhân liễu yếu đào tơ làm sao có thể cùng hai kẻ cốt đột chống trả chứ.

Chỉ sau vài chiêu ngay cả kiếm cũng bị tước đi, nàng tâm trí như rơi xuống vạn trượng. Thầm hối hận tại sao lại cố sống cố chết xông vào đây, nàng thực sự đã nghĩ tới cái chết nhưng nhìn hung quang từ bọn chúng nàng không nghĩ hai kẻ kia có thể để nàng toại nguyện thậm chí là luân phiên cường hiếp thi thể của nàng.

-Nữu nhân, chỉ cần nàng nghe lời, thành thành thật thật chăm sóc cho tiểu huynh đệ của ta, khẳng định sau này chổ tốt không thiếu.

-Nàng cũng như những ả tiện nhân trước đây thôi, lúc đầu thì liều sống liều chết bảo danh tiết chó má nhưng chỉ một lúc sau lại van nài dưới đũng quần của đại gia ta.

Hai kẻ kia rõ ràng đã là hành gia, thủ đoạn vô cùng thuần thục nhân lúc nàng hoảng sợ tột cùng lại bồi thêm không ít lời nói hèn hạ càng làm vấy bẩn tâm trí khiến nàng không đánh mà tự hàng.

-Vô liêm sĩ, hai tên cẩu tử các ngươi sẽ chất không được yên thân.

Mĩ phụ không phải hạng tầm thường, nàng đối với bọn chúng thủ đoạn dường như không hề có tác dụng. Hai tên tráng hán nhục thể to lớn càng giận dữ, bọn chúng thề sẽ hung hăng nhục nhã nàng cho tới chết…không dù nàng có chết cũng khó lòng yên thân.

Vẽ mặt điên cuồng thèm muốn, nước dãi chảy dài. Bọn chúng không thể nhẫn nại thêm được nữa, tiểu huynh đệ bên dưới đã thập phần nóng lòng được an ủi, như thể chỉ cần có được nàng dù lấy đi bọn chúng trăm năm thọ nguyên cũng mù quáng mà đánh đổi.

-Sát!

Nàng kiên cường chống đỡ ngọc thể, ý định cùng bọn chúng liều chết thì bỗng nhiên một tên khựng lại. Hắn tứ chi bất động ngữa mặt lên trời, hỏa dục điên cuồng dường như không còn bộc phát. Đồng bạn phát hiện tên kia có hành động bất thường cũng đề phòng không dám xông lên. Hắn nhiều lần gọi lớn nhưng tên kia vẫn đứng như trời trồng.

-Này lão Mã, ngươi…

-Rầm!

Không còn cách nào khác hắn lại gần đẩy nhẹ vai nhằm đánh động. Cả người to lớn đột ngột rã rập xuống đất không khác gì thân cây bị cưa đổ. Tên kia đã tuyệt khí từ lâu, nơi trái tim có một lỗ thủng lớn.

-Lão Mã…ngươi…ngươi…

-Đừng…đừng mà…ta không muốn chết…ta không muốn chết…

Đồng bạn không chút tiếng động bị diệt sát, ngay cả tiếng hét đau đớn cũng không thể thoát ra càng làm cho hắn sợ hãi. Trên mặt cắt không còn hột máu, hạ bộ không thể khống chế tiểu tiện nay tại chổ, song cước không thể bước đi đành bò lê ra đất đâu còn dáng vẻ “hào hùng” ban nãy.

-Đừng…Ah…Ah…

Tên còn lại cũng không thể thoát khỏi số phận, cùng một hiện trạng, ngực trái bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng to lớn nghiền nát tất cả mọi thứ trong đó.

Tận mắt chứng kiến hai kẻ chỉ vừa lúc nãy thôi còn muốn xâm phạm mình đã nằm xuống khiến mĩ phụ thất thần. Một bóng đen dần hiện ra, hắn chỉ quấn bên dưới là da thú, mình trần để lộ ra hình thể tuyệt mĩ. Từng thớ cơ không hề to lớn thô thiển mà lại cứng rắn làm cho nàng say mê ngắm nhìn một hồi lâu.

-Chu Lệ Ảnh ngươi làm sao có thể thất thố như vậy được, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi mà ngươi lại không nói một câu cảm tạ mà lại vô sĩ nhìn chằm chằm như thế chứ?

Nàng chợt nhận ra có điều không phải, đôi má xinh xinh phủ một tầng mây hồng. Nét ngượng ngùng của nàng thoáng cũng khiến Trần Duyên có một chút say mê.

-Không biết cô nương trên người có thương thế gì không?

-Đa tạ đạo hữu, ta không…AH!

Nàng muốn khước từ dù sao cũng lần đầu gặp mặt nhưng vết thương dưới chân lại phản bội nàng. Trong lúc bỏ chạy khỏi tay bọn chúng mĩ phụ vô tình bị thương tuy không quá nặng nhưng do một ngày không được chữa trị nên càng trở nặng. Ban đầu bản thân lâm vào nguy hiểm nên nàng cũng không chú ý đến nhưng khi mọi chuyện trôi qua nỗi đau lại dồn dập kéo tới.

Nàng không thể đứng vững trực ngã xuống đất. Khoảng khắc đó Trần Duyên chợt nhận ra, hắn song thủ bất chợt đở lấy nàng, ôm người ngọc vào lòng. (Main nhà ta hảo hán qué hehehehe).

-Chu cô nương thương thế đã tới mức này thì cũng đừng miễn cưỡng, chúng ta một chút công pháp cũng không thể vận dụng so với thường nhân tình trạng còn tồi tệ hơn.

Hắn chân tâm thật ý lời nói làm sao nàng không thể nghe ra, nhưng tình thế ngượng ngùng không giảm đi mà càng tăng thêm. Người ngọc mềm mại không xương, nàng được Trần Duyên cõng lên. Hơi thở nam nhân mãnh liệt cùng tấm lưng rắn chắc, trần trụi chạm vào hắn da thịt khiến nàng tâm hồn như chú nai nhỏ nhảy nhót không yên.