Chương 185: Kiểm Chủng từ chối

Cột sáng vạn trượng đâm thủng tầng mây chiếu xuống nơi Trần Duyên tọa lạc, cái thứ ánh sáng thần thánh ấy bất giác làm cho những kẻ chứng kiến muốn quỳ xuống hành lễ.

Điều mà hàng vạn tu sĩ nóng lòng chờ đợi cũng đã tới. Tiểu kiếm nho nhỏ tựa nắm tay người từ bên trong cột sáng xuất hiện. Tiểu kiếm như thể sinh linh có trí tuệ, lượn một vòng quanh hắn dần dần xâm nhập vào bên trong Trần Duyên nội thể.

Khoảng khắc mà nhiều người tin rằng mọi thứ đã kết thúc thì chuyện hay cũng đã tới, tiểu kiếm không ngờ bị bắn ngược ra ngoài, hào quang ảm đạm rồi lại biến mất vào hư không.

-Hắn…hắn vậy mà bị kiếm chủng từ chối, ta không nhìn lầm đi?

Thập đại trưởng lão bất khả tư nghị chứng kiến sự việc hàng ngàn năm nay chưa một lần được nghe nói qua. Ma Thạch Kiếm thủ đoạn thông thiên có thể thay đổi thiên phú của nhân loại, từ xa xưa đã nổi danh như bảo vật chấn tông của Ma Kiếm Tông ấy vậy mà lại bất lực trước một tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ.

-Lão phu thấy chuyện này cũng không lấy gì kì quái, hắn vốn dĩ chính là một kẻ phế vật không hơn không kém. Chẳng qua là cơ duyên nồng hậu có được thủ đoạn khiển trùng, nay trước Ma Thạch Kiếm uy lực thông thiên liền hiển lộ nguyên hình.

Bát trưởng lão một bụng hỏa nộ cuối cùng cũng có cơ hội rột rữa, trông thấy Trần Duyên vẫn còn đứng thừ người không nhúc nhích tưởng rằng hắn đã nhận lấy cực lớn đả kích liền hả lòng hả dạ không kiên kị chăm chọc.

-Ha ha ha tên Trần Duyên kia vậy mà cũng bị thạch kiếm từ chối không thể tiếp nhận tẫy lễ. Vậy là hắn chuyến này công không tới đây, dù đạt được vị trí thứ nhất kia cũng chỉ là hư danh.

-Không sai, không sai Bách Niên Chi Chiến đệ nhất nhân đều trở thành bậc cường giả nhưng trọng yếu là bọn họ có được kiếm chủng đề cao thiên phú. Nay hắn kiếm chủng không thể lấy thì so với chúng ta cũng không có gì khác biệt, tương lai có đột phá Kim Đan hay không cũng là chuyện khó nói.

Có không ít kẻ đối với Trần Duyên nhìn không thuận mắt, tưởng chừng phải cắn răng nhìn hắn tiếp nhận kiếm chủng càng trở nên mạnh mẽ thì ngay tức khắc cơ duyên đó lại ruồng bỏ hắn mà đi khiến bọn chúng một phen vui mừng, tươi cười trên sự đau khổ của kẻ khác.

-Kẻ nào dám chế nhạo ta.

Bọn chúng không hề biết tiết chế, thanh âm đã truyền vào tai Trần Duyên. Hắn trước nay vốn là kẻ không thích phiền phức nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Trần Duyên sợ hãi, mặc cho bọn chúng có thể tùy tiện chăm chọc.

Nhất thủ không nhanh không chậm nâng cao qua đỉnh đầu, song mục chăm chăm nhìn vào vị trí của lời chăm chọc phát ra cũng là nơi đệ tử Ma Kiếm Sơn tọa lạc. Không ít đệ tử cảm thấy khó hiểu trước cử động kì lạ của Trần Duyên nhưng ngũ trưởng lão khóe miệng nhếch lên, lão vội vàng đứng dậy nhìn chăm chăm vào hắn.

-Đối với sư huynh đồng môn buông lời nhạo báng, tội bất kính này không thể dễ dàng cho qua.

Trần Duyên bình thản giọng nói, nhất thủ kia nặng nề giáng xuống.

-Ah…ah…ah…

Hơn 10 Trúc Cơ thiên tài đệ tử khinh thường hắn lúc này sắc mặt hoảng loạn, cả người như bị cự sơn vạn cân áp đỉnh làm cho nhục thể không thể động đậy dần dần bị sức nặng kia ép nằm rạp xuống mặt đất.

-Ầm.

Dưới chân hơn mười bóng người nằm la liệt trong một cái hố có hình dạng đại thủ. Xung quanh những đệ tử sơn phong còn lại đều lạnh lẽo sống lưng, những kẻ kia thực lực so với bọn chúng không hề thua kém vậy mà lại không hề có khả năng chống cự, cứ như vậy mà thất thủ triệt để ngất đi.

-Ngũ sư đệ, kia phải chăng là…

-Hóa Thiên Bi Thủ, công pháp có cơ may ngộ ra khi tu sĩ đã luyện Khô Mộc Đại Pháp tiểu thành tới mực viên mãn, chỉ có ngộ tính cực cao người mới có thể luyện thành.

Ngũ trưởng lão từ đầu nhìn qua Trần Duyên cử động hắn đã cảm nhận được thiên địa nguyên khí đầu nhập vào kia nhất thủ khiến hắn đứng ngồi không yên. Nên nhớ rằng ngũ trưởng lão khi tu vi đã cực hạn Trúc Cơ mới có thể thành công luyện ra kinh người công pháp này, đồng thời một bước đột phá Kim Đan. Dù sao hắn cũng được mệnh danh là thiên tài hiếm có, nói vậy ắt cũng hiểu độ khó của môn Hóa Thiên Bi Thủ này. Không ngờ có ngày lại nhìn thất một tên tiểu bối tu luyện chưa tới trăm năm đã có thể thi triển làm lão cảm thấy vô cùng khó tin.

-Nếu như hắn có bằng này luyện thể thiên phú thì mất đi kiếm chủng cũng chảng có gì hối tiếc. Tên tiểu tử này tương lai bất khả hạn định, phải để hắn gia nhập Tử Bào đệ tử không thể chậm trể.

-Duyên nhi, lại đây.

-Sư phụ.

Trần Duyên đối với thập đại trưởng lão lần nữa thi lễ.

-Ngươi tiếp nhận kiếm chủng vào người có cảm giác điều gì khác lạ không?

-Kiếm chủng? thì ra tiểu cầu phát sáng kia gọi là kiếm chủng. Đồ nhi đã thận trọng tra xét nội thể, cũng may mắn thứ kiếm chủng gì đó không để lại bất kì hậu quả nào.

Hắn ngu ngơ đối đáp khiến cho chư vị trưởng lão trên mạt đều ngốc trệ.

-Vô tri tiểu tử ngươi có biết kiếm chủng kia là gì không hả?

Trông thấy hắn thật sự lắc đầu ra vẻ vô tội đại trưởng lão bất đắc dĩ nói ra chổ hữu dụng vô cùng của cái thứ mà Trần Duyên lo ngại.

-Vậy thì kiếm chủng kia không tiếp nhận tiểu bối, vậy thứ đó đã bay đi đâu mất rồi?

-Lão phu tiên đoán không sai thì kiếm chủng sau khi thoát ra ngoài đã tự động tan biến vào hư không.

Trần Duyên bày ra vẻ mặt hối tiếc cũng không nằm ngoài dự đoán của chúng lão, biết được cơ duyên lớn cả đời người kia ngay trước mắt vụt tan biến chỉ có nội tâm sắt đá mới có thể dửng dưng như không.

-Trần Duyên, tiểu tử ngươi…

-Kiếm chủng kia có thể đề cao kiếm tu thiên phú giá trị ắt cũng hơn ngàn vạn linh thạch đi, thậm chí là trung phẩm linh thạch. Đúng là phí của trời mà.

Lão dự định nói mấy câu khiến hắn nhẹ lòng, dù sao tuổi trẻ khí thịnh cũng rất dễ bị đã kích ảnh hưởng tới tu luyện. Nhưng tên không tim không phổi kia lại lấy kiếm chủng, báu vật vô giá của tông môn ra âm mưu sinh lợi khiến lão từ thương sót chuyển thành giận dữ.

-Cút cho lão phu.

-Ta tuyên bố Bách Niên Chi Chiến liền kết thúc, ai từ đâu trở về nơi ấy.

Đại trưởng lão bỗng dưng bực tức phát tay áo ném Trần Duyên đáng thương không khác gì ném đi một viên tiểu thạch khiến hắn bay một lần là mấy chục dặm đến khi cả người khảm vào Phong Ma Sơn mới chịu dừng lại. Bách Niên Chi Chiến cũng vì thể mà nhanh chóng kết thúc khiến cho chư vị đệ tử đều khó hiểu nhìn nhau.