Chương 181: Huy hoàng trở về.

Ma Kiếm Sơn hàng vạn đệ tử bao vây dưới chân núi, bọn chúng muốn tận mắt chứng kiến nơi cường giả được sinh ra. Kẻ được thượng thiên thừa nhận, kẻ đứng trên vạn người.

Giờ tốt đã điểm, đúng theo định ước từ trước hàng trăm bóng người phi hành trên không hướng về Ma Kiếm Tông ngọn chủ sơn.

-Mau nhìn kìa, là bọn họ đã trở về.

Vô số đệ tử thập phần hào hứng, bọn họ đã tại đây đón chờ ba ngày ba đêm cốt cũng chỉ chờ đợi thời khắc này. Tất cả đều lui về hai phía nhường đường cho những tinh anh đệ tử này đi qua.

-Người đoán xem lần này kẻ nào sẽ giành lấy khôi đầu.

-Còn phải nghĩ sao, ta thập phần khẳng định Lôi Lâm sư huynh là vô địch thiên hạ.

-Ta lại nghĩ Vạn sư huynh xứng đáng với vị trí kẻ đứng đầu hơn, dù sao Lôi Lâm vẫn còn quá non kém.

Tiếng tranh luận vang lên không dứt, ai ai cũng đều có cho mình một hình tượng để hướng tới, không kẻ nào là không phải thiên tài, không kẻ nào không phải là con cưng của trời đất.

-Đại sư huynh nhìn xem, đoàn người đón tiếp chúng ta không phải quá long trọng đi. Thập Nhất Chấn Sơn Tông đệ tử hầu như đều có mặt, không ngờ Bách Niên Chi Chiến lại có thể khiến nhiều kẻ chú tâm đến vậy.

Bạch Long từ trên cao nhìn xuống, còn vài dặm đường nữa bọn chúng mới có thể tới Ma Kiếm Sơn nhưng đoàn người ngóng chờ phía dưới đã dài tới tận đây quả nhiên không phải tầm thường.

-Là cơ hội tranh tài lớn nhất trăm năm chỉ diễn ra một lần sư muội nghĩ kẻ khác có thể bỏ qua ư. Đồng thời Bách Niên Chi Chiến không khác gì điềm báo trước kẻ nào sẽ nắm giữ trọng trách cao tầng sau này của tông môn, những người kia dù không muốn nhưng cũng không dám ngó lơ.

Như Phong đối với tình huống trước mắt cũng có chút ngoài dự kiến, nhưng khi xem xét lại mọi chuyện đều hợp tình hợp lí. Hắn cùng Bạch Long không tự chủ mà nhìn qua Trần Duyên, nếu không có điều gì bất trắc xảy ra sợ rằng tương lai của hàng vạn sinh mạng tu sĩ tại đây đều phải phụ thuộc vào kẻ làm đại sư huynh này.

Khoảng cách Ma Kiếm Sơn 1 dặm, tất cả đều đáp xuống, tiếp tục bộ hành mà đi. Điều này càng khiến chúng đệ tử ngỡ ngàng hơn…

-Ngươi nhìn xem, vị tiền bối dẫn đầu kia rất lạ mặt. Hắn là thần thánh phương nào có thể dẫn đầu toán người kia.

-Khẽ khẽ cái miệng lại, người có biết bất kì vị tiền bối nào trong đây ta và ngươi cũng không thể đắc tội.

Hai tên tiểu hài tử vốn là đệ tử vừa được tuyển chọn lần đầu tận mắt trông thấy Trúc Cơ tu sĩ không tránh khỏi thất thố.

-Khà khà khà bát đệ, đừng trách lão huynh nhiều chuyện nhưng lần này ngươi bảo vật 8 thành mất trắng a.

Bên dưới diễn biến từ lâu đã không thoát khỏi những lão quái vật trên đây giám sát, mặt mo bát trưởng lão ngày càng khó coi. Lão không ngừng liếc mắt nhìn qua tứ trưởng lão, lại nuối tiếc nhìn xuống Mộc Linh Quả quí báu trong tay.

-Hừ, các ngươi đừng đắc ý, tên tiểu tử thúi kia chỉ nhanh chân hơn kẻ khác một đoạn, chút nữa không chừng…

Lão còn định níu kéo lấy một chút hi vọng mong manh thì Bạch lão mang theo một người bất tỉnh nhân sự xuất hiện.

-Bạch đệ, ha ha ha 300 năm rồi chúng ta mới có dịp gặp lại. Lại đây cùng chúng ta chiêm ngưỡng kế tiếp diễn biến a.

-Kế tiếp? Bách Niên Chi Chiến lần này quá nhàm chán, lão phu vốn đã không còn hứng thú cùng các ngươi tại đây đoán mò. Tiếp lấy.

Đại trưởng lão hoành trưởng thân người tả tơi dừng lại trên tay lão.

-Sư huynh mang hắn trở về cho Tông Chủ, nhiệm vụ của lão phu cũng xem như hoàn thành. Không cần tiễn.

-Tên này đúng là…

Đại trưởng lão bất đắc dĩ thở dài.

-Hắn không phải là Lôi Lâm sao?

Bát trưởng lão tâm trí như rơi xuống vực sâu vạn dặm, tên đệ nhất thiên tài ngàn năm hiếm gặp lúc này không khác gì con cá chết, cả người không chút nào lành lặn, y phục thậm chí còn thua xa một lão hành khấc bên đường.

-Bát sư đệ, lão phu thấy thì ngươi sớm chịu thua đi thôi. Lúc này nhanh tay đưa ra thứ kia nếu không lại mất mặt trước bọn tiểu bối.

Nhị trưởng lão thậm chí còn châm dầu vào lữa, lão biết bát trưởng lão không phải là kẻ dễ dàng nhục trí nên càng muốn khuấy mạnh vào ao nước đục này.

-Lão phu không chấp nhận buông thả sớm như vậy, các ngươi đừng quên rằng còn đó hơn 10 tên đệ tử từ Cấm Địa trở ra. Lão phu không tin bọn chúng có thể chấp tay nhường lại cơ duyên cho kẻ khác.

Lão cố chấp không phải là không có nguyên do, chính nhiệm vụ đề ra bên trong đó đã xuất hiện cực lớn sơ hở. Đó cũng chính là ý định của cao tầng che dấu từ trước. 10 trái tim yêu thú cấp 2 nhưng không hề thêm vào bất kì điều kiện hạn chế nào. Hầu như mỗi lần Bách Niên Chi Chiến diễn ra đều xuất hiện trường hợp một kẻ vô số đệ tử kính phục trao cho hắn bù đắp trái tim yêu thú.

Nhân lực đã đông đủ, đại trưởng lão độc nhãn khép hờ làm cho bên dưới đệ tử nội tâm nhảy loạn. Mặc dù có nhiều kẻ từng gặp qua lão trước đây nhưng bọn chúng cũng không thôi hãi hùng.

-Các ngươi đã đi tới được bước này chắc hẵn cũng không cần lão phu phải nhiều lời.

-Bắt đầu đi, lão phu thật sự trông đợi vào các ngươi thu hoạch a.

Mấy trăm cặp mắt dáo dác nhìn qua không biết kẻ nào sẽ đầu tiên bước lên đem ra thu hoạch. Trong lúc bọn chúng vẫn còn chưa thể quyết định thì nam nhân bên ngoài hắc bào, tinh quang ánh mắt không ngần ngại bước lên đài cao.

-Đệ tử Trần Duyên, Phong Ma Sơn người ra mắt các vị trưởng lão.

Hắn cử chỉ đã đánh động không ít người chú mục quan sát. Đại Trưởng Lão hài lòng mỉm cười, tên tiểu tử này khí chất rõ ràng đã khác biệt rất nhiều so với lần đầu lão gặp mặt.

-Trần Duyên tiểu tử a, không ngờ một kẻ phế tài lại có thể đi đến bước đường này. Nhưng dù hắn có mạnh mẽ cách mấy cũng khó lòng sánh vai với Diệu nhi, dù là Lôi Lâm hay Vạn Phi Vân cũng chỉ có chút miễn cưỡng.

Thất Trưởng Lão lục y không có gì nổi bật, nhưng từng đường nét ôm chặt lấy đường cong nóng bỏng của nàng khiến kẻ khác khó có thể rời mắt. Đấu bồng che khuất gương mặt, đôi mắt phượng ẩn ẩn dò xét. Nàng dù đánh giá cao Trần Duyên nhưng cũng không cho rằng hắn có thể so với hai tên đệ tử chân truyền của Tông Chủ lại nổi trội hơn.

Trần Duyên một lần nhìn lướt qua 10 kẻ uy quyền bậc nhất trong Ma Kiếm Tông. Quả nhiên không ngoài dự kiến, tu vi những người này đều thâm sâu khó lường.

Đại trưởng lão độc nhãn uy nghiêm, khí thế của hắn dù đã nội liễm nhưng vẫn khiến Trần Duyên sỡn lạnh cả gai ốc.

Nhị trưởng lão bộ dạng một ông lão sắp chết như thể chỉ cần thổi nhẹ liền một chân đặt vào quan tài nhưng không ai dám chọc vào lão, cái chức danh nhị trưởng lão kia không phải trên trời rơi xuống a.

Tam trưởng lão chính là một tên luyện đan sư cấp 3 Giáp đẵng, linh đan lão luyện chế ra nói không ngoa thì chính là thần đan diệu dược, một kẻ sắp đi chầu diêm vương khi phục dục lão đan dược thì dù không muốn cũng bị kéo trở về.

Tứ trưởng lão không còn xa lạ, Trần Duyên sư phụ Phong Ma Chân Nhân. Tin tức về lão trước nay đều ít tới thương cảm, ngay cả Trần Duyên cũng không thể tưởng tận hiểu rõ. Chỉ có một giai thoại xa xưa, trước kia lão chính là một đại ma đầu không ai có thể hàng phục. Ma Kiếm Tông tông chủ phải thân chinh truy bắt mới có thể khiến lão an phận trở thành trưởng lão.

Ngũ trưởng lão Trần Duyên đã có vinh hạnh một lần diện kiến, đừng nhìn trung niên kia bề ngoài nhân hậu, tác phong nho nhã mà lầm tưởng. Hắn được mệnh danh là hung thú hình người a, nhục thể so với Pháp Bảo còn cứng chắc vài phần.

Lục trưởng lão lại là kẻ bí ẩn bậc nhất trong Thập Đại Trưởng Lão, lão dáng vẻ lại không khác gì thương nhân, vàng bạc, châu báu đeo kín cả người. Cả thân hình mấy trăm cân được đặc cách cho một đại tọa vô cùng thoải mái.

Thất trưởng lão Trần Duyên tự động cho qua, nữ nhân này khắp người là độc. Hắn sợ ràng chỉ nhìn nàng lâu một chút liền trúng độc của nàng lúc nào cũng không hay không biết.

Bát trưởng lão trời sinh da dẽ đỏ rực như hỏa, lão nỗi danh hung hăng hiếu chiến không kẻ nào không biết. Thậm chí còn nghe được phong phanh Bát Trưởng Lão là một trong những người hiếm hoi dám cùng tông chủ đối kháng, còn kết cục thì… tuy không được tương truyền ra bên ngoài nhưng khẳng định là không tốt đẹp gì.

Cửu trưởng lão là một Luyện Phù Sư, tiếng tăm của lão không mấy vang danh nhưng có thể nắm trong tay một trưởng lão uy quyền ắt cũng không phải là kẻ tầm thường.

Thập trưởng lão là một trong những người niên kỉ ít nhất, trung niên dáng vẻ, ánh nhìn dữ tợn, hắn chỉ được phong làm trưởng lão 200 năm trước, giai thoại không nhiều kẻ biết tới.

Trần Duyên mở túi trữ vật lấy ra 10 phần trái tim yêu thú dâng lên.

-Ha ha ha đầu Giáp đẵng yêu thú kia còn chưa bị đánh thức ắt hẵn đây cũng là thành tích tốt nhất của các ngươi đi. Rất tốt, rất tốt.

Nhị trưởng lão mỉm cười thu lấy.

-Nếu không thể thu thập đầu Giáp đẵng yêu thú kia thì kết quả lần ganh đua này sợ rằng ngươi khó lòng yên ổn chiếm lấy ngôi đầu a.

Bát trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trần Duyên không mang về tối trọng yêu vật phẩm kia thì kết cục vẫn còn có thể cứu vãn. Chỉ cần một tên thiên chi kiêu tử nào đó có thể lấy ra 10 phần trái tim yêu thú thì một trận chiến phân định thắng bại sẽ diễn ra. Tới lúc đó lão không tin hắn có khả năng đạp trên đầu những thiên tài đệ tử kia.

-Bát trưởng lão chỉ dạy không sai.

Hắn chấp tay thành thật hướng lão mỉm cười, sau đó lại quay người về phía hàng trăm đồng môn thiên tài kia từng câu từng chữ truyền xuống không hề có ý che giấu.

-Ta cũng thật sự hiếu kì, không biết có vị sư đệ nào ở đây có thể cùng Trần Duyên ta bình khởi bình tọa a.