Nam tử sắc mặt rất khó coi, hắn đối với Trần Duyên đã phi thường khách sáo nhưng tên này năm lần bảy lượt lấn lướt khiến hắn cũng đã dần mất kiên nhẫn.
-Trần Duyên, hắn giờ đây đã là tử bào đệ tử. Ngươi đừng nên quá phận.
-Ha ha ha cuối cùng cũng nói một câu giống con người a. Nếu ngươi đã thẳng thắn như vậy thì ta đây cũng không vòng vo. Lấy hắn nhất cước Trần Duyên ta khẳng định không ngăn trở các ngươi rời khỏi.
Ba tên tử bào đệ tử tròn xoe mắt nhìn nhau không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Lấy nhất cước chính là đương trường phế đi hắn một chân, Lôi Lâm cả đời sẽ khó lòng có thể trở người.
-Trần Duyên, làm ngươi nên biết chừa cho bản thân đường lui. Nếu ngươi làm quá quyết tuyệt chỉ rước họa cho bản thân.
-Ha ha ha. Đường lui? Chính hắn đã cắt đi đường lui của chính mình.
Mặc cho hắn đe dọa, Trần Duyên không hề chùn bước Khô Mộc Đại Pháp đã được thi triễn, tốc độ kinh hoàng bộc phát, quyền kình bài sơn đảo hải cuốn tới nhầm nghiền nát tên Lôi Lâm đáng thương.
-Ngươi đừng khinh người quá đáng.
Nam tử đã gấp không thể chần chừ, hắn tế ra pháp bảo là một thanh tiểu đao mang theo trên đó là từng tia lam khí nhàn nhạt, một đao trảm xuống cắt đứt quyền phong thành trăm mảnh.
-Không thể nào, chỉ đơn thuần chống đở một quyền kia mà Hải Lam Đao của ta đã có dấu hiệu tổn hại. Ngoài tử bào đệ tử người, Ma Kiếm Tông bên ngoài đệ tử vẫn còn có kẻ lợi hại như hắn sao?
-Quách sư đệ, hai người các ngươi mau chóng đưa Lôi Lâm tới bên Bạch lão, ta không nắm chắc có thể vừa chiến đấu cùng hắn đồng thời bảo hộ các ngươi bình an.
Tên Quách sư đệ thần tình trầm trọng, tuy hắn cùng tên sư huynh kìa đều là Trúc Cơ tầng 4 tu sĩ nhưng thực lực hai bên sớm đã trênh lệch như đêm và ngày. Lần này nhận nhiệm vụ tới đây cứ ngỡ chỉ cần hắn ra tay cũng đủ để trấn áp toàn trường nhẹ nhàng mang Lôi Lâm trở về. Có điều chính cao tầng phía trên cũng khó lòng lường trước được một kẻ như Trần Duyên tồn tại, đẩy bọn họ vào tình thế khó khăn này. Nâng lên Lôi Lâm, hai người đạp pháp kiếm bỏ đi bay tới nơi bạch phát lão giả đang đứng dưỡng thần.
-Bạch lão, Lôi Lâm sư đệ nhờ ngài bảo hộ hắn một mạng, sau này nhị lão khẳng định sẽ không quên ân tình này.
-Bạch lão…
Lão giả chính là người cũng Trần Duyên quan chiến trên Vạn Hồn Vực, lão ánh mắt nhìn đăm đăm tên sống dở chết dở kia thần tình có chút phức tạp khó đoán.
-Chỉ vì một kẻ như ngươi mà muốn lão phu phải ra mặt chống đối tên tiểu tử dưới kia? Không đáng, không đáng.
-Khụ…khụ…tiền bối, ta chính là đệ tử chân truyền của tông chủ, khẵng định sau này người sẽ không bạt đãi tiền bối.
Lôi Lâm lúc này tâm tư muốn chết đi, không ngờ có ngày hắn lại rơi vào bước đường này. Ngay cả một lão quái vật thực lực thông thiên cũng nhận định hắn không bằng tên Trần Duyên.
-Đã rất lâu rồi lão phu không còn dưới sự điều động của tông chủ, ngươi không thể lôi hắn ra chèo kéo ta được a.
-Nhưng…ta…
Rốt cuộc hắn cũng không thể tiếp tục che giấu, lúc này ngoài thứ đó ra hắn không còn thứ gì có thể đánh động tới Bạch lão. Trong miệng lẫm nhẫm, rõ ràng là đang truyền âm nhập mật. Kì lạ thay Bạch lão sắc mặt hờ hững bỗng nhiên đanh lại, song mục mở lớn không thể tin nổi nhìn qua Lôi Lâm.
-Ngươi lại gần đây.
Lão phất tay, Lôi Lâm cả người bị kéo lại gần lão. Nhất thủ già nua bắt chặt lấy Lôi Lâm tả thủ. Lão liếc nhìn hắn rồi lại nhìn xuống Trần Duyên đang dũng mãnh đối trọi ngang tài ngang sức với lão đệ tử rồi bất chợt thở dài.
-Trần Duyên, ngươi đã không còn cơ hội, Lôi Lâm sư đệ đã được Bạch lão che chở, ngươi không thể động đươc tới hắn.
-Câm miệng, ngươi mau tránh ra cho ta.
Một cước bổ đôi cả một ngọn núi, một đầu cấp 2 yêu thú vô danh không may đi ngang lạc vào trận chiến cũng bị miểu sát khiến cho những kẻ xung quanh lạnh toát cả da đầu. Bọn chúng khó khăn lắm mới có thể vây công lấy một đầu yêu thú nhưng Trần Duyên lại một chiêu miễu sát, mà rõ ràng đó còn chưa phải hắn toàn bộ thực lực, từng đòn từng đòn đều uy mãnh bức người, cách đó mười dặm gần như không có kẻ nào dám bén mãng tới gần.
Cuối cùng tử bào nam tử cũng lộ ra sơ suất, tận dùng cơ hội Trần Duyên quyết định không bận tâm tới hắn. Song cước hữu lực, một nhịp phóng người lên cao hơn mười trượng, chỉ trong chớp mắt đã hiện diện trước mắt Bạch lão.
Ném ra pháp kiếm, song thủ chấp sau lưng, tóc dài toán loạn, cả người thẳng tắp hắn như thể rường cột chống trời, song mục sắc bén như lưỡi kiếm. Đối diện một lão quái Trần Duyên lại không hề tỏ ra một chút nhùn nhường sợ hãi.
Trần Duyên cả người vô tình toát ra khí khái của một bậc đại cường giả, ngay cả Bạch lão cũng khó lòng tìm ra điểm yếu kém nào của hắn, không ngừng trong đầu tán thán.
-Ma Kiếm Tông ta có một kẻ như hắn, vạn năm sau khẳng định cũng khó mà có thể suy vong.
-Tiền bối, có thể giao Lôi Lâm sư đệ cho ta chăng?
Ngoài ý muốn khiến tất cả không dám tin vào mắt mình, Trần Duyên không ngờ trước mặt lão quái kia thẳng thừng nói ra đề nghị, hắn không sợ lão ra tay chấn áp sao.
-Khốn kiếp, sao ngươi dám bất kính với sư phụ.
-Chờ đã Hạo nhi, ta có chút chuyện muốn cùng hắn nói chuyện.
Hắn vô ý đã Trần Duyên tẩu thoát, chưa kịp chuộc lỗi thì tên không sợ trời không sợ đất kia lại dám ngang nhiên bất kính. Bị Bạch lão ngăn cản hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu đao, ánh mắt dè chừng liếc nhìn.
-Lão phu tu luyện đã hơn 3000 năm, du ngoạn không ít nơi, tận mắt chứng kiến hàng vạn thiên tài nhưng bọn chúng cũng khó lòng bì được với ngươi.
Lão càng hân hưởng Trần Duyên thì Lôi Lâm song mục lại huyết đậm thêm một phần. Hắn chỉ ước gì lão quái kia có thể một chưởng bắt chết Trần Duyên ngay lúc này.
-Chỉ có điều tiểu tử Lôi Lâm này lại khác biệt, hắn thiên phú buộc lão phu phải ra tay đảm bảo, không thể để nhà ngươi tùy tiện a.
-Lôi Lâm thiên phú, ý tiền bối chính là của hắn Lôi Linh Thể đúng không?
Lời hắn nói ra khiến lão thập phần ngoài ý muốn, còn những kẻ khác lại vô cùng chấn động, ngay lúc đó khắp nơi đã nổi lên những tiếng xôn sao.
-Lôi Linh Thể, thật sự là Lôi Lâm sở hữu Lôi Linh Thể.
-Nào ngờ tông chủ lại vô duyên vô cớ chọn hắn làm chân truyền đệ tử trong khi những sơn phong khác cũng tồn tại không ít thiên tài.
Kẻ kinh ngạc nhất tại nơi đây không ai khác chính là lôi thể chủ nhân, Lôi Lâm.
-Ngươi…ngươi biết được ta có Lôi Linh Thể từ khi nào?
-Từ khi nào? Từ khi ngươi đứng lên chiến đài, thể chất Lôi Linh Thể của ngươi đã không thể nào thoát khỏi mắt ta.
Chu lão chính là người đầu tiên thăm dò được hắn kinh người thể chất, Trần Duyên lúc đó cũng kinh nghi, lần đầu hắn biết được ngoài Hạ Thảo ra còn có kẻ khác sở hữu thứ thiên phú kinh người này.
-Thì ra là vậy, ngươi sớm biết được ta là thiên tài trời sinh nên lúc đó mới tìm cách triệt hạ ta từ trong trứng nước. Trần Duyên ơi là Trần Duyên cuối cùng ta cũng đã nhìn ra con người thật giấu sau bộ mặt kiêu ngạo kia a.
Như thể đã bắt được thóp của Trần Duyên, Lôi Lâm không ngừng hét lớn như sợ không kẻ nào biết. Hắn không ngừng cười điệu cười khó nghe cuối cùng sự nhục nhã của bản thân đã có thể khiến Trần Duyên ngã ngựa trong phút chốc.
Hàng trăm ánh mắt hướng về phía Trần Duyên, quả nhiên mưu kế của Lôi Lâm vô cùng lợi hại, nếu không có gì ngoài ý muốn sau chuyện này thanh danh của Trần Duyên sẽ rơi xuống ngàn trượng.
Trong lúc Lôi Lâm vẫn còn đang đắc ý chờ đợi hắn tử thù xấu mặt thì Trần Duyên bất ngờ hé lên khinh thường nụ cười, đôi mắt hắn nhìn xuống Lôi Lâm nhục thể do bị công pháp phản phệ không thể di chuyển không khác gì nhìn con sâu cái kiến bên đường.
-Lôi sư đệ hiểu lầm a, lúc đó sư huynh tiện tay chấn áp ngươi không phải ngươi có Lôi Linh Thể.
-Ngươi đừng cố biện minh, khiến ta càng thấy ngươi rẻ mạt.
Lôi Lâm cáo mượn oai hùm, từ khi hắn biết tính mạng đã được kẻ khác đảm bảo thì lá gan ngày càng lớn, không kiên nể hò hét. Bạch lão sắc mặt cũng có chút không đúng liếc tới khiến Lôi Lâm cảm thấy không ổn rốt cuộc cũng rụt đầu lại.
-Lúc đó ta thân là đại đệ tử Ma Kiếm Tông sao lại có thể bị để một con kiến như ngươi bất kính chứ. Giết ngươi cũng chỉ tổ làm bẩn tay ta, dù sao ngươi sớm muộn cũng là sư huynh đệ đồng môn, một chút dạy dỗ cũng là điều đáng nên làm.
Con kiến trong mắt Trần Duyên trước nay chưa từng một lần thay đổi, dù Lôi Lâm mang trong mình kinh người Lôi Linh Thể nhưng cũng không thể thoát khỏi kết cục chết tại hắn trong tay.
-Ngươi cũng đừng mang cái thứ gọi là thiên tài ra chống đỡ, thử hỏi nơi đây có kẻ nào dám trước mặt Trần Duyên này bày ra hắn thiên phú chứ.
Toàn trường triệt để im lặng, hàng trăm thiên tài tu sĩ, trong đó có không ít kẻ vẫn còn ẩn giấu thực lực hòng một bút gây nên chấn động. Nhưng đứng trước cái bóng quá lớn của Trần Duyên tất cả dự định bày sẵn trong đầu hết thẩy đều trở nên vô dụng.
Hàng vạn năm qua không biết bao nhiêu tu sĩ đã đổ không kể xiết xương máu hòng chiếm lấy cái ghế đệ nhất nhưng đây cũng là lần đầu trong lịch sử tồn tại một kẻ dám cả gan đứng trước tất cả thiên tài đệ tử đe dọa bọn hắn. Bạch lão đôi mắt già nua càng trở nên trầm trọng, bởi vì lão đã nhận ra từ sâu trong tâm khảm Trần Duyên đã cùng Tông Chủ năm xưa sinh ra một chút liên hệ, Cường Giả Chi Tâm.