Chương 176: Kết cục đã được đoán định.

Trường chiến đấu đã dần đi vào ngã ngũ, không ngoài dự kiến Ma Kiếm Tông nhân số áp đảo đang dần thắng thế. Mười tên hắc y đã ngã xuống bảy, chỉ còn lại ba tên Trúc Cơ Trung kì thực lực mạnh mẽ nhất.

Ma Kiếm Tông không hổ danh là đại ma môn, trong trận chiến không ngừng xuất hiện những đệ tử nổi trội. Thậm chí một đầu Ất đẵng cấp 2 yêu thú cũng đã được tế ra làm chấn kinh toàn trường. Nhưng quân số thiệt hại cũng không ít, hơn mười tên đệ tử không may mất mạng.

Kết cục viên mãn nhưng lại khiến kẻ sau màng thập phần thất vọng, hắn lắc đầu thở dài. Vẻ mặt mất đi hứng thú Trần Duyên trực bỏ đi.

-Tiểu gia hỏa này không lẽ thật sự muốn Ma Kiếm Tông thảm bại a?

Lão nhìn thấy Trần Duyên biểu hiện chỉ có thể giở khóc giở cười.

-Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, ta dù có chết cũng không để Ma Kiếm Tông các ngươi đắc ý.

Tên tu sĩ cầm đầu nhất thủ đã phế, hắn cùng hai tên đồng bạn lưng dựa vào nhau đối mặt với vòng vây tử thần.

-Ha ha ha tên kia khẳng định sẽ dùng tới sát chiêu a, mấy tên gia hỏa này khiến ta mỏi mắt mong chờ cuối cùng cũng đã có kịch hay để xem.

Ba người Tưởng Niệm sắc mặt trở nên khó coi, chăm chăm nhìn qua Trần Duyên không hiểu hắn thật sự là Ma Kiếm Tông người?

Tên cầm đầu không ngờ làm ra hành động kinh người. Hắn phía sau bất ngờ đâm ra trủy thủ giết chết hai tên đồng bạn còn lại.

-Sư…sư huynh…

-Thứ lỗi cho ta, chúng ta khẳng định không thể sống sót trở ra nhưng ta thề với các ngươi, sẽ đem chúng xuống âm phủ cùng chúng ta bầu bạn.

Hắn nở nụ cười điên dại, song thủ bắt pháp. Huyết nhục từ hai tên đồng bạn như sinh linh chuyển động từ từ chuyển dời ra khỏi cơ thể tới khi chỉ còn lại hai cụ xác khô.

-Tất cả lùi lại, hắn muốn trước khi chết tung một chiêu tất sát.

Viên Thành Lực lúc này đã biến hóa thành hình dạng chiến đấu, tứ chi thô to, lông mao dày cộm, trên tay đại trùy Pháp Bảo đã khiến một tên trong kẻ thù đầu lâu nổ tung chết cực kì thảm.

Thuận theo Viên Thành Lực báo động, hàng trăm đệ tử thi nhau lùi ra cách đó trăm bước, từ xa đề phòng tên kia một chiêu quyết tử.

-Ha ha ha các ngươi không thể nào có thể trốn thoát.

-Lấy mạng ta làm dẫn. Tế!

-Ma Huyết Bộc Địa.

Hắn nhục thể trở nên bành trướng một cách kì dị, chỉ cần nhìn vào cũng đủ biết cái này diễn ra khiến kẻ thi triễn phải thống khổ khó có thể tưởng tượng.

-Khà khà khà các ngươi hãy cùng chết với ta.

-Không ổn mau chạy.

Nhục cầu nổ tung, uy lực khiến cho một vùng rộng lớn hơn 1 dặm trở thành bình địa. Trần Duyên quan chiến cách đó rất xa nhưng hắn dễ dàng cảm nhận được áp lực không nhỏ từ chiêu bộc phá kia. So với đầu yêu thú tự bạo nội đan trước kia hắn từng chứng kiến qua, uy lực đã mạnh hơn rất nhiều lần.

-Đại sư huynh, bọn hắn không bị bạo tạc mà chết chứ?

-Rất khó, ta không tin bọn chúng gần trăm năm tu luyện mà không có lấy một lá bài tẩy để phòng thân.

Lần này chiến đầu thập phần thảm khốc, nhân số đã giảm đi 2 thành đây chính là lần Bách Niên Chi Chiến tổn thất nặng nề nhất từ trước tới nay. Không ít kẻ vì giữ lấy tính mạng mà đã tế ra bản thân Pháp Bảo, phù chú, hộ giáp pháp khí. Nhưng nỗi bật nhất chính là ba người Lôi Lâm, Vạn Vân Phi cùng Viên Thành Lực.

Viên Thành Lực vô cùng tin tưởng nhục thể mạnh mẽ, trực tiếp đón nhận đòn công kích. Lôi Lâm lại nhanh chóng thi triển phòng hộ công pháp, một đầu lôi long hiện ra quấn quanh lấy hắn nhục thể, mạnh mẽ chống đỡ. Vạn Vân Phi có phần đặc thù, song thủ không ngừng múa loạn trong hư không. Đồ án với văn tự trước nay chưa từng thấy hiện ra bảo vệ hắn phía sau vô sự. Ba người lông tóc không hề tỗn hại, rõ rằng đòn bộc phá vừa rồi không thể khiến bọn chúng trở nên khốn đốn.

-Tiểu bối không muốn làm phiền nhã hứng của tiền bối lâu hơn nữa, chúng tiểu bối cáo từ.

Lão phất tay không tiễn, thú vị nhìn hắn.

-Đại sư huynh chúng ta lần này thật sự đắc tội với đệ tử các sơn phong khác. Sau này chính là đường lớn cũng khó đi.

Bạch Long lo lắng không sai, toán người liên minh sau khi thu hoạch chiến trường đã tỗn thất không nhỏ. Điều khiến bọn hắn càng trở nên căm phẫn hơn chính là tung tích Giáp đẵng yêu thú không thấy đâu.

-Vạn sư huynh có phát hiện.

-Là gì, tung tích của yêu thú sao?

Vạn Vân Phi ngay lập tức lao tới.

-Không, sư huynh nhìn xem, tên này không phải là đồng bọn của những kẻ kia sao?

-Không sai, nhưng hắn đã chết nhiều ngày trước. Có thể bọn chúng nội bộ nãy sinh bất đồng chém giết lẫn nhau.

Hắn thận trọng tra xét thi thể.

-Ta không nghĩ là vậy, các ngươi mau nhìn. Tên này vết thương trên người vẫn còn đã gần hồi phục, hắn đã bị phế đi đan điền. nếu ta đoán không sai tên này chính là mồi câu dùng để dụ bọn người kia tới.

-Rồi sau đó đụng độ chúng ta…mượn đao giết người.

Lôi Lâm tinh tường nhận xét càng khiến chúng huynh đệ hít một hơi lạnh. Nếu như nghi ngờ kia là đúng thì tất cả bọn hắn đã vô tình trở thành con cờ cho kẻ khác lợi dụng.

-Là kẻ nào, lão tổ tông này nhất định sẽ lột da, róc xương hắn. Dám âm ta tỗn thất một đạo cấp 2 Giáp đẵng linh phù quí giá.

-Của ngươi linh phù quí giá không lẽ hộ giáp của ta là thứ vô dụng, ta đã hao tỗn gàn 10 vạn điểm cống hiến mới có thể lấy tới tay không ngờ lại vô dụng trở thành phế phẩm.

-Của ta, còn của ta nữa…

-Sư huynh của ta cũng vì chuyện này mà mất mạng ta phải trả thù cho hắn.

Toàn trường trở nên náo động, lần này bọn hắn bị âm quá nặng nề. Kẻ thì hao tiền tốn của, kẻ ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Lòng người phẫn nộ như hỏa thiêu đốt.

-Lần này theo các ngươi suy đoán ai là kẻ có lợi nhất? Sơn phong nào không hề gánh chịu bất kì tỗn thất nào.

-Lâm đệ ý ngươi muốn ám chỉ Phong Ma Sơn.

Vạn Vân Phi vô cùng nhịp nhàng phối hợp.

-Chính là bọn súc sinh kia. Trận chiến vừa nổ ra hai tên Bạch Long, Như Phong bỗng nhiên biến mất. Từ trước đó tên Trần Duyên kia cùng Tưởng Niệm cũng diện cớ không tới. Lôi Lâm ta thập phần khẳng định Phong Ma Sơn là những kẻ đứng sau chuyện này.

Lôi Lâm nói ra suy đoán khó lòng phản biện, những kẻ thất bại bần thần đứng đó bỗng nhiên tìm được chổ bấu viếu, nơi để trút bớt cơn phẫn nộ cùng nhục nhã tột cùng này.

-Lôi sư huynh suy đoán rất đúng, ta cũng tin rằng chính là bọn người Phong Ma Sơn chứ không ai khác. Bọn chúng nhân số ít nhất sợ rằng không thể bắt lấy vị trí đầu nên đã không ngại giỡ trò bẩn thiểu này kéo chúng ta cùng xuống nước.

-Giết bọn chúng, mới khiến chúng ta hả giận.

-Phải, giết chúng.

Trong lúc lòng người như sôi trào, tất cả lòng thù hận đều đổ dồn về một phía thì một trong những nhân vật chủ lực nhất lại lặng lẽ dẫn người rời đi.

-Viên sư đệ, không lẽ muốn tự mình trả thù. Như vậy quá mạo hiểm, tuy bọn người Ma Phong Sơn nhân số ít ỏi nhưng ba tên trong số chúng thực lực sư đệ ắt hẵn cũng hiểu rõ phần nào.

-Vạn sư huynh hiểu lầm rồi, chỉ là ta không có hứng thú truy lùng sư huynh đệ Phong Ma Sơn.

Khách khí một câu Viên Thành Lực dẫn theo các sư đệ Bình Địa Sơn rời khỏi làm cho Vạn Vân Phi không thể mở lời thuyết phục.