Chương 169: Đoàn quân nương tử

Tên tu sĩ họ Tu bất giác bị cuốn vào Tiểu Phương Thế Giới, chỉ trong chớp mắt liền phát hiện ta bản thân đã ở một nơi vô cùng xa lạ khiến hắn tâm trí không khỏi bàn hoàng.

-Phong.

Lam Linh bắt ấn, sát thi buông tha khiến hắn tạm thời lấy lại tự do. Nàng khống chế sát thi quay trở vào quan tài mang theo cả pháp bảo Huyết Kiếm cùng nhau phong ấn bên trong.

-Tiện nhân trả Huyết Kiếm cho ta.

Hắn cố sức truy tìm mối liên kết với pháp bảo, ấn kí liên hệ trên mi tâm hào quang nhè nhẹ nhưng có gì đó ngăn chặn khiến Huyết Kiếm không thể triệu hồi trở về.

-Hừ, Phong Thiên Quan của Khôi Lỗi Tông làm sao một tên nhãi nhép như ngươi có thể chống lại.

-Thì ra ngươi là người của Khôi Lỗi Tông, đã vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác. Ta không có pháp bảo thì thi sát của ngươi cũng xem như đã phế, chúng ta ai hơn ai chứ.

Nàng thu quan tài vào trong túi trữ vật, lấy ra truyền tin phù phóng đi.

-Ta không phải là kẻ đón tiếp ngươi.

Nàng vừa dứt lời, trên không trung mười ba bóng người y phục thướt tha, ai nấy đều xinh đẹp như hoa như ngọc. Các nàng nhảy người ra khỏi pháp kiếm, như tiên nữ hạ phàm nhẹ nhàng hạ xuống bao vây lấy hắn.

-Các tỉ muội bày trận.

Hạ Thảo ngọc thể nhu nhuyễn, từng chuyển động của nàng toát ra mị lực không thể kiềm nén. Các tỉ muội khác Kim Liên, Linh Diệu, Linh Diệp…cũng thi triễn mê người vũ điệu, tất cả cử động đều không khác nhau dù chỉ một li.

-Tiện nhân, yêu pháp thấp kém này mà muốn mê hoặc ta.

Các nàng ai nấy nhan sắc đều động nhân nhưng hắn không dám say mê, hắn vô cùng rõ ràng chỉ cần bản thân lạc vào trong đó chờ đợi chính là hậu quả thập phần thảm khóc.

-Tu ca lại đây cùng thiếp a.

-Không đừng qua đó, thiếp ở đây a.

-Hi hi hi…

Vô vàn tuyệt luân mĩ nữ không ngừng xuất hiện đùa nghịch, cá nàng vải lụa như muốn trượt khỏi người ngọc, vô vàn hương thơm nữ nhân xộc vào mũi khiến nam nhân khó lòng cưỡng được.

Hắn song mục huyết hồng, cố sức cũng cố bản tâm. Nhưng đứng trước mị lực ghê gớm thứ có thể khiến cao tăng phải rời bỏ ăn chay niệm phật hắn nội tâm cuối cùng cũng đã thất thủ.

-Mĩ nữ đợi ta, để ta bắt nàng a.

Hắn tâm trí đã hoàn toàn bị trận pháp khống chế, như kẻ điên không ngừng cười lớn chộp bắt lấy hư không, treo trên miệng nụ cười thỏa mãn.

-Thiếp ở bên này, Tu ca mau tới đây.

-Ha ha ha ta sẽ bắt được nàng.

Vị mĩ nhân y phục làm lộ ra vai ngọc trắng ngần, ẩn ẩn đôi cự sơn thấp thoáng càng khiến hắn hỏa khí xông thiên muốn nhanh chân bắt lấy để hung hăng hành hạ nàng.

Tên tu sĩ chỉ còn cách nàng chưa tới hai bước chân muốn nhào tới ôm choàng lấy mĩ nữ thì nàng sắc mặt xuân sắc bỗng nhiên biến đỗi. Sát phạt khí chất lộ ra tiểu chũy không chút xót thương đâm thẳng vào đan điền khiến hắn từ trong mộng đẹp giật mình tĩnh dậy.

-Thì ra ta chỉ đang mơ a, là kẻ nào dám bắt trói ta, mau thả ta ra.

Hắn tứ chi bị trói chặt, dù cố sức vận nguyên khí nhưng kì lạ thay hắn không hề nhận thấy chút pháp lực nào trong người. Chợt nghĩ tới giấc mộng vừa rồi hắn điên cuồng nhìn xuống, tiểu chũy vẫn còn ở đó, đan điền của hắn đã bị phế, hắn bây giờ đã không khác gì phàm nhân cỏ kiến.

-Ha ha ha pháp lực của ta, 300 năm tu luyện của ta, tất cả đều không còn. Không còn. Không còn…

Đối với tu sĩ đan điền bị hủy so với việc giết hắn đi còn khủng khiếp hơn. Một kẻ nắm giữ cao cường pháp lực chỉ trong phút chốc tất cả đều vụt mất, hắn lúc này chỉ mong bản có thể chết đi, không phải tiếp tục kéo dài nỗi thống khổ này.

-Hạ Thảo tỉ, hắn đã trở thành kẻ điên, gào khóc mãi không thôi.

-Muội không cần phải để tâm, chỉ cần hắn còn sống là được. Dám dùng ánh mắt đó nhìn ta, trên cõi đời này chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn ta như vậy. Nếu không phải chàng muốn bắt sống hắn tỉ đã một chiêu giết hắn đi.

Hạ Thảo thần sắc không vui, lập phong ấn đề phòng để lại hai vị tỉ muội canh phòng liền rời đi. Nàng sợ rằng chỉ trông thấy hắn chút nữa sẽ làm bẩn nàng ánh mắt.

Bên ngoài quang cảnh cũng không khỏi thêm phần ác liệt, tên tu sĩ họ Lăng vận dụng Huyết Trủy vô cùng thành thục. Pháp bảo chỉ cần để lại tiểu vết thương trên người kẻ thù, từ đó sinh lực như đê vỡ ào ạt cuốn ra ngoài khiến cho kẻ thù nhục thể dần trở thành xác khô.

Hàng trăm Phệ Huyết Trùng thây khô chất thành núi, nhưng điều đó cũng không thể khiến tâm tình của hắn nhẹ nhõm. Đã hơn nữa ngày nhưng một góc áo của Trần Duyên vẫn chưa hề tỗn hại trong khi pháp lực trong người hắn đã dần cạn kiệt.

-Tên súc sinh hèn nhát kia, nếu có bản lĩnh thì lộ diện cùng ta giáp mặt một trận sống mái, lẫn trốn như dòi bọ thế kia có đáng mặt anh hùng.

-Ha ha ha Lăng đạo hữu quả nhiên có phong phạm của Ma Huyết Tông cuồng cẩu, tài không bằng người liền giỡ giọng khiêu khích. Hay là ngươi cũng đem vài đầu linh trùng ra cùng ta chiến một trận sống mái a.

Hắn không ngờ lại muốn một tên khống trùng tu sĩ lộ diện giáp chiến, nếu như toại nguyện thì những tu sĩ luyện thi hay đầu luyện vào yêu thú vốn đã không còn đất dụng võ. Cứ nghĩ cả đời tư nguyên tu luyện đổ dồn vào bọn hắn lợi hại nhất thủ đoạn nhưng giao chiến thì lại thân chinh ra chiến trường trên đời chỉ có kẻ đầu óc có vấn đề mới có thể nói ra điều ngu ngốc này a.

-Trận khởi.

Thập Diện Mai Phục Trận lộ diện, Tiểu Huyết ngự tại tâm trận kéo theo đó là hàng vạn Phệ Huyết Trùng khí thế mạnh mẽ đột biến. Tên tu sĩ dần trở nên yếu thế, hắn vô vàn khó tin chứng kiến những đầu linh trùng đang từng bước dồn ép vào đường cùng.

-Mai Hoa Huyết Vũ.

Trên đỉnh đầu một đám mây sương máu hình thành, hàng vạn giọt mưa máu rơi xuống, linh trùng không may tiếp xúc cả ngươi như bị nung chảy, đây rõ ràng là một công pháp quần công thập phần lợi hại.

-Ha ha ha là ngươi đã ép ta, Lăng Vô Đạo ta khi sinh ra trong người đã toàn huyết độc, chỉ cần kẻ khác sơ sãy tiếp xúc liền chính là của hắn tử kì.

Lăng Vô Đạo sắc mặt tái mét, điên cuồng cười lớn. Thì ra công pháp này chính là rút huyết dịch từ trong người hắn hình thành huyết vân. Rõ ràng là diệt địch một ngàn tự tỗn tám trăm, thảo nào hắn lại chờ tới lúc này mới dám cắn răng thi triễn.

-Tên súc sinh ngươi cuối cùng cũng dám lộ diện sao, nhưng tất cả đã quá muộn, huyết vũ đã thi triễn không kẻ nào có thể chống đỡ. Đi chết đi.

Huyết vũ đột ngột đổi hướng, như hàng vạn mũi tên tập kết trên người Trần Duyên, Lăng Vô Đạo xuất ra toàn lực khiến cả người khô kiệt, hắn muốn Trần Duyên phải chôn xác tại nơi đây.

-Xèo…xèo…

Mưa như trút nước thân ảnh Trần Duyên dần bị nhấn chìm bên trong Huyết Vũ, không chổ nào có thể ẩn nấp hắn thập phần tin tưởng kẻ kia đã chết, từ trước tới nay không kẻ nào có thể trực tiếp đứng dưới Huyết Vũ có thể toàn mạng trở ra.

-Hắc Bạch Lưỡng Nghi Trận.

Thều thào thanh âm vẫn không bị huyết vũ tiếng mưa áp đảo, Lăng Vô Đạo không tin vào tai mình. Hắn chưa kịp hoảng sợ thì từ trong hỗn loạn hắc bạch thân ảnh đã lao ra.

-Còn kẻ ẩn nấp sao?

Song đao không thể phòng bị, thi triển Mai Hoa Huyết Vân lợi hại chiêu thức đồng thời cũng đã ngốn của hắn hầu tất cả lực chú ý. Hắn gần như đã hao phí toàn bộ pháp lực cùng thần thức chỉ còn cách trơ mắt đứng nhìn.

-Ah…ah…

Trên người một mảng lớn huyết nhục sinh sinh bị chém đứt nỗi thống khổ thấu tận tim gan. Lăng Vô Đạo cả người như lá vàng treo trước gió, vô lực rơi xuống. Tiểu Huyết không bỏ qua cơ hội, ra lệnh hàng trăn đầu Phệ Huyết Trùng ngay tức khắc bắt chặt lấy hắn tứ chi. Đôi càng sắc bén kể ngay cổ, chỉ cần hắn một chút phản kháng đầu lâu liền chuyển nhà.