Chương 143: Ám muội âm mưu

Trường tiên lạnh lùng đánh tới, trung niên tu sĩ làm sao có thể dễ dàng để nàng ý đồ thực hiện. Hắn không một chút khó khăn tránh thoát, lùi lại mười bước chân cùng nàng giữ khoảng cách.

-Hà đạo hữu không phải ta cùng ngươi đã thỏa thuận từ trước không lẽ ngươi muốn nuốt lời. Hà đạo hữu đừng quên còn Trương đạo hữu đang ẩn nấp gần đây, hắn biết ngươi trở mặt không chừng liền ra tay diệt sát.

Nàng muốn dùng tên sát thủ thấp lùn kia làm lá bài tẫy, dù sao hắn cũng mang danh sát thủ đỉnh cấp mĩ phụ không tin tên Hà tu sĩ này lại có thể không nổi lên bất kì nghi kị gì.

-Lam Linh đạo hữu ý ngươi muốn nhắc tới tên này a.

Trung niên tu sĩ khà khà cười, bên người hắn một thân ảnh nhỏ bé hiện ra, lúc này dung nhan không còn che kín. Mĩ phụ hoảng hốt tên âm trầm tu sĩ rõ ràng bên trong hốc mắt trống không, sắc mặt không hề có một tia sinh khí.

-Là…là ngươi giết hắn.

-Ha ha ha ta không hề giết hắn bởi vì từ lúc gặp nàng hắn đã là một tử thi.

Hà tu sĩ không ngần ngại nói ra.

-Đừng nghĩ ràng chỉ một chút tiểu thông minh đó là có thể vô ưu vô lo, ta còn đi trước nàng một bước. Tên này vốn là của ta thi sát, chỉ một chút đặc thù che giấu liền một chút tử khí cũng không hề lộ ra. Ah ha ha.

Lam Linh tuyệt vọng, thì ra nàng từ lâu đã là con cờ trong tay hắn, phí công trừu mưu tính kế bao lâu nay cũng trở thành cát bụi. Ngọc thể bỗng dưng hỏa dục dâng cao, mấy trăm năm chay tịnh một lòng tìm kiếm kì dược cốt để cứu lấy nàng trượng phu tính mạng không ngờ lúc này mĩ phụ hạ thể đẫm nước, ngọc thủ không ngờ sờ mó hạ thân.

-Chỉ cần ngươi cho ta mang mật hùng trở về thì…thì ta khẳng định sẽ bỏ ra một cái giá để ngươi hài lòng.

Trông thấy mĩ phụ dục hỏa cùng tuyệt vọng đan xen trung niên càng trở nên điên cuồng, nhưng hắn tâm tính bệnh hoạn làm sao có thể cho nàng toại nguyện.

-Khà khà ngoài nàng nóng bỏng ngọc thể còn thứ gì có thể khiến ta động tâm, Hà Thiên Dẫn ta trước nay chưa từng cùng kẻ khác thương lượng qua.

-Ngươi… ngươi…ưm…ưm…

Nàng không ngờ rằng bản thân trong lúc vô ý đã bị hắn hạ xuân dược, Hỏa Dục Tán dù là Kết Đan kì tu sĩ cũng khó mà phòng bị. Lam Linh mĩ sắc hoảng sợ khiến Thiên Dẫn thú tính càng trỗi dậy mạnh mẽ, chỉ cần nghĩ tới việc đè nàng dưới hạ thể không ngừng ra vào tới khi bức tử, hắn liền biến nàng thành một kiều diễm sát thi. Chỉ nghĩ tới đây trung niên bệnh hoạn bộ mặt không ngừng bày ra trước mắt.

Từng bước, từng bước tiến lại gần, khoảng khắc mà hắn kiên nhẫn chờ đợi ba tháng qua đã tới. Lam Linh nhục thể run rẫy, nàng sợ hãi khi nghĩ tới bản thân bị hắn làm nhục, sợ hãi phu quân nan y bệnh hiểm đang chờ nàng quay về. Tất cả dường như xụp đổ khoảng khắc nàng tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc thì…

-Rắc…

Thiên Dẫn cách hắn dục vọng chỉ còn một gang tay khoảng cách, tất cả tinh thần đã dồn vào những nơi xuân quang hiển lộ trên người nàng. Thi sát phía sau không bị Hà Thiên dẫn khống chế bỗng nhiên bị một đầu kì lạ trùng phanh thây, tứ chi tan tác không còn gì nguyên vẹn.

-Ah…ah…ah súc sinh ngươi dám…

Hà Thiên Dẫn điên cuồng, trong người nguyên khí mười phần lưu chuyển. Hắn rút ra trường kiếm băng hàn nhưng chưa kịp xuất chiêu thì trên không trung càng nhiều linh trùng không biết từ đâu vây đánh.

Quả đúng như Trần Duyên suy tính, hắn thực lực mười phần đã suy giãm bảy, tám thành. Hà Thiên Dẫn một thân tạo nghệ đều dồn lên thi sát thủ đoạn, ngay tức khắc hắn liền ra chủ ý chính là phế đi sát thi kia dùng chiêu “rút củi dưới đáy nồi” quả nhiên trung niên lúc này trật vật không tả nổi.

-Là kẻ nào. Kẻ nào dám đánh lén ta…

-Ha ha ha các hạ phải chăng là Khôi Lỗi Tông người không sai a.

Huỳnh Tảo vốn không hề chủ định nhúng tay, nhưng khi hắn vừa phát hiện tên tu sĩ thấp lùn kia lại là một thi sát liền không kiềm được mà ra tay. Tên Hà Thiên Dẫn này cùng thi sát cao minh tới mức khí nữ nhân kia không thể nào nhận ra đủ để biết hắn tạo nghệ trên khống thi cực kì cao cường. Trên đời này tám thành khống thi tu sĩ đều xuất thân từ Khôi Lỗi Tông, bọn người quái gỡ này luôn xem thi sát như thể tính mạng thứ hai, gần như tất cả tài nguyên đều đổ dồn lên chúng.

-Biết rõ ta là Khôi Lỗi Tông tu sĩ mà còn dám ra tay không lẽ ngươi chán sống.

Hà Thiên Dẫn phẫn nộ cực độ, thi sát kia đã khiến hắn hao phí không biết bao nhiêu thiền tài địa bảo, đắp lên một thân thực lực tu sĩ Trúc Cơ Trung kì. Thậm chí đã từng có tu sĩ Trúc Cơ Thượng kì đã phải bỏ chạy bán sống bán chết trước thực lực hợp kích của bọn chúng.

-Khôi Lỗi Tông? Ma Kiếm Tông ta trước nay chưa hề đem các ngươi để vào mắt.

-Ngưng Trùng Tiễn.

Trần Duyên hừ lạnh, hắn đầu ngón tay Phệ Huyết Trùng bao quanh kết nối thành hình mũi tên. Phẫy nhẹ, trùng tiễn xé gió lao tới cắm thẳng vào Hà Thiên Dẫn đùi trái.

-A…a…

-Mục đích của ngươi tới đây làm gì.

Lại một mũi tên cắm thẳng vào đùi phải, trùng tiễn không đơn thuần là mũi tên thông thường. Ngay khi cắm chặt vào nhục thể, trùng tiễn bỗng nhiên tan rã hàng trăm đầu Phệ Huyết Trùng tràn ra đầu vết thương từng ngụm nhỏ xé toan huyết nhục kẻ xấu số.

Trong lúc Hà Thiên Dẫn vẫn còn cứng miệng, nỗi đau thể xác không thể khiến một kẻ mấy trăm năm lăn lộn nản trí thì dưới đất, nữ nhân cả người vô lực cục cựa. Nàng y phục đã bị chính tay nhàu xé khiến xuân quang khắp nơi hiển lộ, mĩ phụ đau khổ bò tới ôm chân Trần Duyên.

-Đạo…hữu ta biết bọn hắn tổng đàn ở nơi đâu, ta…sẽ nói cho ngươi biết. chỉ cần…ư…

-Chỉ cần làm sao?

Hắn nhìn nàng đầy hứng thú, nàng mắt phượng cùng đôi lông mày sắc lẽm. Rõ ràng ngày thường mĩ phụ này cũng thuộc hạng ma đầu giết người không gớm tay. Hắn ẩn ẩn cảm nhận được nàng dày đặc sát khí, không ngờ một nữ ma đầu lại có ngày lưu lạc tới tình cảnh này.

Trần Duyên nắn bóp Lam Linh đồn bộ khiến nàng ưởn người càng siết chặt lấy hắn.

-Hà đạo hữu hay là ngươi nói ra Khôi Lỗi Tông âm mưu sau đó chúng ta đường ai nấy đi. Ta không nói ra cũng không ai biết ngươi là kẻ giở trò, ngươi nhìn xem nữ nhân này cũng thật nhiều nước a, nàng ắt hẳn toàn thân đều ngứa ngấy không lẻ ngươi lại không muốn hành hạ nàng.

Chủ ý khó có thể cưỡng lại được, Hà Thiên Dẫn trên đời này hắn đam mê chỉ có một chứ “sắc”. Không biết có bao nhiêu nhi nữ nhà lành bị hắn chà đạp, từ khi đột phá Trúc Cơ bản tính háo sắc không hề giảm thậm chí còn mãnh liệt hơn trước. Tình cờ bắt gặp Lam Linh tuyệt sắc mĩ phụ hắn trong lòng thú tính trỗi dậy nhưng biết bản thân thực lực khó có thể khiến nàng không chút xây xước khuất phục đành phải hao tốn không nhỏ mới có thể đi được tới bước này.

Hà Thiên Dẫn tâm ý đã quyết, hắn không cần để tâm cái gì nhiệm vụ sư môn, chỉ cần bình yên rời đi trong tay lại còn mang theo mĩ nữ đó đã là vạn phúc.

-Ngươi thật sự sẽ không ra tay?

-Hừ ngươi không có tư cách cùng ta nói đạo lí, nếu như không nói ra ta liền diệt sát ngươi tại đây sau đó lại theo lời nữ nhân này tìm ra tổng đài của các ngươi liền tiện bề giải quyết.

Trung niên bất đắc dĩ vì bản thân tính mạng không thể không nói ra. Nhưng kì lạ vừa muốn mở miệng thì lập tức hắn khuôn mặt bỗng nhưng biến dạng. Miệng càng trở nên dị dạng không thể cục cựa.

-Cấm chế. Hắn bị gieo cấm chế trên người.

Trần Duyên kì dị nhìn thấy Hà Thiên Dẫn đầu lâu như bị bóp nghẽn, ngũ quang xô lệch, hai mắt lồi cả ra ngoài vô cùng thể thảm chết đi.