- Tiểu tử, tiểu tử...
Chu lão bất an thúc giục.
-Chu lão, ta đã nhập định bao lâu?
Cuối cùng hắn cũng có động tĩnh, lão cũng từng trải qua cùng linh trùng nhập thể hàng vạn lần nhưng đây là lần đầu xuất hiện khí chất kì lạ này.
-Ngươi đã mất hết sinh cơ trong ba hô hấp.
-Ngàn năm trôi qua cũng chỉ là ba hô hấp.
Trần Duyên thở dài, trong giọng nói hắn đượm vẻ tang thương của thời gian.
Kiếm mục dần mở lớn.
-Tiểu tử, mắt ngươi…
Chu lão nhanh chóng nhận ra sự khác biệt. Bên trong song mục đồng tử hắn không còn hình tròn như nhân loại vốn có mà đã trở thành hình vuông góc cạnh.
-Thế gian này không ngờ lại có quá nhiều thứ ta không biết.
Môi mắt chớp động, từng gốc cây ngọn cỏ tưởng chừng như thông thường nhưng trong mắt hắn bọn chúng đề tràn ngập linh khí. Từng vân gỗ không khác gì những đường kinh mạch len lõi chung chuyển linh khí phủ thấp thân cây.
-Thế gian vạn vật nơi nơi đều ngập tràn linh khí thế nhưng trời cao lại bất công, thứ là linh thảo cao quý biết bao kẻ phải ước ao, còn lại chỉ đành phải mang kiếp dã thảo khó khăn sống sót.
Ngàn năm chính là mấy kiếp người, trôi nỗi trong khoảng không vô tận đã khiến nhân sinh của hắn đã tiến một bước dài.
Hé nhìn bên trong y phục, đồ án Tinh Thần đã khắc trên ngực. Trần Duyên giờ đây thân mang trọng trách nặng nề chiếm về Tinh Thần Giới, đó chính là minh chứng rõ rằng nhất của “kẻ được chọn”, kẻ có thể vượt qua thiên chứng.
-Chu lão tên kia còn cách chúng ta bao xa?
-Nếu như hắn theo một đường tới đây hẳn là khoảng độ một chung trà.
Lão vuốt chòm râu xuy tư.
-Tiểu Mập Mạp đã tới lúc chúng ta đón khách rồi.
Linh trùng đồ án trên mi tâm rực sáng, hàng vạn Phệ Huyết Trùng chia nhau mười hướng tạo thành những đám mây đỏ huyết bao quanh hắn.
-Lập trận.
Hữu thủ đập mạnh xuống mặt đất, Thập Diện Mai Phục Trận vốn lơ lững trên không trung cùng Phệ Huyết Trùng dần chìm xuống lòng đất không để lại vết tích.
-Trần Duyên tiểu tử ngươi…
Hắn khiến lão từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác. Sau khi hợp thể, Thập Diện Mai Phục Trận vốn được chân truyền cho Tiểu Mập Mạp không ngờ Trần Duyên lại dễ dàng khống chế, thậm chí còn nhuần nhuyễn tới mức lô hỏa thuần thanh.
-Tiểu tử ngươi cẩn trọng, nội trong ba hô hấp hắn liền tới đây.
Lão biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp để tra hỏi, bởi vì trên bầu trời kia có một kẻ dùng tốc độ bất khả tư nghị lao tới.
Giữa không trung, một nam nhân thân mang huyết bào dùng song nhãn khinh thị chúng sinh nhìn xuống Trần Duyên không khác gì cỏ rác.
Hắn cao cao tại thượng không buồn mở lời, từ trên tay dần xuất hiện huyết chủy dài bằng ngón tay búng tới.
-Ầm…
Chỉ một đòn tưởng như tiện tay đó đã lại tạo trên đất một hố lớn sâu hơn mười thước.
-Hửm.
Chờ khi mây bụi tan đi điều mà hắn không nghĩ tới chính là con kiến nho nhỏ kia lại không chút hề hấn. Trần Duyên đứng thẳng thân người đôi mắt nhắm nghiền mặc cho đạo bào bị áp lực thổi phồng.
Xung quanh hắn là một lá chắn năng lượng đặc thù đã ngăn chặn toàn bộ uy lực của một kích kia.
Trông thấy tiểu trùng vẫn khinh vân phong đạm mặt không đổi sắc cùng hắn đối đầu Huyết bào nam nhân liền nổi lên chút hứng thú.
-Không ngờ đứng trước ta ngươi lại còn có thể bình tĩnh tiếp đón không một chút nao núng, quả là khác xa một trời một vực so với tên sư đệ Huyết Nha ngông cuồng.
-Có điều ngươi nghĩ có hai tấm Thuẩn Khí Phù kia liền bất khả xâm phạm, thứ linh phù Đinh đẵng này đừng mơ tưởng có thể chống lại hai chiêu của ta.
Không cần phải tốn công chờ đợi hắn liền chứng thực lời nói của mình. Lại một thanh huyết chủy đâm tới, quả không sai hai tấm Thuẩn Khí Phù có khả năng chống lại một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kì tiêu tốn hơn năm ngàn hạ phẩm linh thạch liền bị phế bỏ.
Huyết bào nam nhân chứng kiến vẻ mặt Trần Duyên không biến sắc càng khiến hắn nổi lên lòng hiếu kì.
-Hahaha tiểu tử ngươi quả nhiên là tiểu trọc phú, thủ đoạn khẳng định không ít.
Tuy bên ngoài mạnh miệng nhưng nội tâm lại nổi lên tia bất an. Hắn chỉ dám đứng cách đó trăm trượng, nếu như có thể tới gần Trần Duyên khẳng định đã bị một kích toàn lực diệt sát.
Những kẻ ngoại đạo có thể không hay biết nhưng hắn lại quá rõ ràng, đệ tử chân truyền đều có khả năng rất lớn giữ trong người bảo vật phòng thân. Có kẻ được sư phụ ban cho nội giáp hay thậm chí là một loại thủ đoạn kinh người nào đó, đây cũng chính là lí do khiến đệ tử chân truyền của những tông môn khổng lồ trở thành củ khoai nóng phỏng tay. Bọn chúng không khác gì bảo tàng hình người nhưng không phải kẻ nào cũng có đãm lược ra tay.
Hắn không lo sợ bị Ma Kiếm Tông truy sát, Huyết Ma Tông dù sao cũng là một trong Tứ Đại Ma Môn khẳng định sẽ không giao nộp đệ tử cho kẻ thù.
Huyết bào nam nhân thật sự lo ngại chính là thủ đoạn bảo mệnh của Trần Duyên, một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan dù hắn có chết trăm lần cũng không đủ.
-Nếu như ngươi không dám tiếp chiến thì mau chóng lăn khỏi đây đừng làm phí thời gian của ta.
Đánh vỡ không khí trầm lặng là giọng nói hùng hồn của Trần Duyên.
Huyết bào thanh niên nội tâm chợt động, không ngờ hắn thường ngày ngạo mạng lại chùn bước trước Luyện Khí tu sĩ cỏ kiến.
-Tiểu tử là ngươi chán sống đừng trách ta.
Một đường bén ngót chém vào tả thủ, dịch huyết không ngừng tuôn trào như mưa máu rơi lã chả dưới nền đất.
Hắn quệt lấy máu tươi trong miệng lẩm nhẩm khẩu quyết.
-Lấy huyết dịch làm dẫn, thân ta khắp muôn nơi.
-Độn huyết.
Chỉ trong khoảng khắc huyết bào nam nhân tựa như chưa hề xuất hiện, nơi hắn đang đứng không để lại một chút khí tức.
-Tiểu tử phía sau ngươi.
Chu lão nhanh chóng nhắc nhở.
Tích tắc bên dưới vệt máu mà hắn cố tính bắn ra khi nãy một huyết nhân xuất hiện tay cầm chủy thủ áp sát sau lưng.
-Khai.
Song mục vốn khép hờ liền mở lớn. Đôi đồng tử kì dị như thu hết mọi thân ảnh của huyết bào nam nhân không một chút bỏ sót.
Thập Diện Mai Phục Trận được hắn khởi động, huyết bào nam nhân chủy thủ chỉ còn cách đầu lâu Trần Duyên không quá độ dày của một cây kim liền ngừng hẳn lại, nói đúng hơn là bị một thứ huyết đỏ cản trở.
-Ngươi… mắt của ngươi…không phải nhân loại.
Huyết trủy bị Phệ Huyết Trùng ngăn cản, từ tứ phương tám hướng hàng vạn linh trùng nhanh chóng lao tới bao phủ hai thân thể nhỏ bé bên trong.