Trở lại Hợp Hoang Môn, những tên hắc y không kịp đào tẩu chỉ có thể chung một kết cục bị đôi càng dài hơn hai sải tay như gộng kiềm kẹp đứt nữa thân người.
Sau khi nhấm nháp hương vị huyết nhục kim thiết linh trùng bước lại gần hai thiếu nữ.
Lan Anh tái mặt, mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến nàng không kịp tẩu thoát. Nhìn cảnh tượng huyết tinh vừa xảy ra mĩ nữ bất an cho số phận của mình.
-Ngươi… ngươi có phải là do đại sư huynh phái tới.
Tưởng Lệ thanh tĩnh hỏi, nàng đã hai lần chứng kiến Trần Duyên không chế linh trùng đại sát tứ phương. Nay lại thấy linh trùng kì lạ liền bất giác nghĩ tới hắn.
Linh trùng kia không phải ai xa lạ chính là Tiểu Kim. Trước khi dẫn dụ hai tên lén lút kia rời đi hắn đã bí mật triệu hồi Tiểu Kim từ túi linh thú, âm thầm căn dặn chỉ khi nàng thật sự gặp chí mạng hiểm nguy mới có thể ra tay.
Lan Anh bất ngờ, nàng thật sự không tin Trần Duyên chỉ vừa đột phá Trúc Cơ không lâu nhưng lại có thực lực thu phục linh trùng này.
Nhưng chứng kiến thân thể khổng lồ vậy mà cơ linh gật đầu tán thành thì mĩ nhân thật sự chấn kinh. Chính nàng đã từng không ít lần nghi vấn thực lực của Trần Duyên, nếu hắn thật sự thu thập linh trùng này khi còn là Luyện Khí tu sĩ thì quả thật bất khả tư nghị.
-Có phải đại sư huynh muốn ngươi tới đây đón ta?
Trong lúc Lan Anh còn đang chấn kinh thì nàng đột nhiên nghi vấn.
Sau khi nhận thấy cái gật đầu xác nhận, Tưởng Lệ gắng sức kéo tấp tễnh bước đi lại gần. Tiểu Kim cũng không quá lạnh lùng cố ý đưa một chân nâng bổng nàng đặt lên lưng.
-Tưởng Lệ đạo hữu ngươi muốn rời đi sao?
Lan Anh thất vọng, cùng nhau vào sinh ra tử chưa lâu thì đã phải xa cách.
-Anh tỉ, từ giờ tỉ cứ gọi muội là Lệ Lệ là được. Có dịp muội khẳng định sẽ quay lại đây.
Nàng nở nụ cười hiếm thấy.
Lan Anh ngây người nhìn bóng đen to lớn đi xa, cuối cùng nàng cũng hét lớn.
-Lệ Lệ, tỉ sẽ chờ muội.
Mĩ nữ thật sự xúc động, đây là lần đầu nàng có một bằng hữu thật sự.
Lau đi hàng lệ, Tưởng Lệ được Tiểu Kim đưa đi càng lúc càng xa khỏi Hợp Hoang Môn. Bước ra khỏi rừng rậm, trước mắt nàng là nam nhân đang ngồi tọa thiền dưới ánh trăng. Xung quanh hắn cây cỏ phát triển xanh tốt lạ thường.
Rời khỏi lưng Tiểu Kim nàng nhẹ nhàng bước lại gần.
-Nàng có suy nghĩ gì về cuộc chiến lần này.
Động tĩnh của Tưởng Lệ làm sao thoát khỏi mắt hắn, tinh mục sáng tỏ, hắn nhìn nàng mang theo nụ cười nhẹ.
-Thiếp…thiếp đã thất bại, phải động tới linh trùng của chàng ra tay mới có thể thoát được một kiếp.
Mĩ nữ hỗ thẹn không dám ngẫng đầu.
-Ý nàng nói là Tiểu Kim.
-Là Tiểu Kim sao?
Nàng nhìn sang hình thể vàng kim to lớn.
-Tiểu Kim ngươi đúng là không làm ta thất vọng.
Tiểu Kim như tòa kim sơn bất động, không giống như những linh trùng khác của Trần Duyên, nó luôn làm vẻ thờ ơ dù cho được chủ nhân ngợi khen.
-Kẻ gây ra thương tích cho nàng là ai?
Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tiểu thủ của nàng, rõ ràng là nội thương không hề nhẹ. Kẻ này khẳng định thực lực không hề yếu kém, ít nhất cũng ngang cơ với đệ tử chân truyền của Ma Kiếm Tông. Hắn không tin nơi khỉ ho cò gáy này lại có thể bồi dưỡng ra một tiểu thiên tài như vậy.
-Thiếp không nhận ra hành tung của hắn, kẻ này che giấu rất cao minh. Thủ đoạn cao nhất hắn thi triển ra cũng chỉ là Hành Vân Kiếm Trận.
Đầu sỏ đã trốn thoát, những kẻ biết được chuyện này thì đã nằm gọn trong bụng Tiểu Kim. Tất cả những gì hắn có được chỉ là Hành Vân Kiếm Trận.
Hành Vân Kiếm Trận chính là kiếm trận Giáp đẵng cấp 1 uy lực không tệ, ngay trong chính Ma Kiếm Tông thứ này cũng rất được chúng đệ tử săn đón. Chính thứ kiếm trận không khó kiếm này càng khiến tung tích của chúng mơ hồ.
Trần Duyên không muốn nhiều lời, Tiểu Kim bản tính luôn cẩn mật, trầm ổn chính vì vậy hắn mới yên lòng cắc cử ngấm ngầm đi theo bên cạnh Tưởng Lệ. Nếu như tên kia có khả năng trốn thoát dưới tay Tiểu Kim khẳng định tâm tính cùng thử đoạn không tồi.
Thở ra một ngụm trọc khí, cuối cùng nguyên khí tiêu hao lại một lần nữa lấp đầy.
-Đây không phâir nơi chúng ta có thể ở lâu, nhanh mau chóng rời khỏi đây.
Trần Duyên vừa hạ sát hai tên trưởng lão của Hợp Hoang Môn, hắn không muốn bản thân liền liền là mục tiêu cho đám người kia chằm chằm nhắm tới. Lương Tiểu Xuân nàng khẳng định không có ý định ra tay nhưng những kẻ còn lại không hẳn liền cho qua. Đặc biệt là lão Hàn Viên gần đất xa trời kia nếu như truy sát ắt hẳn là lành ít dữ nhiều.
-Mau ra đây.
Loa Toàn Ốc trồi ra từ trong ngực áo trôi nổi trước mặt, từ bên trong hơn mười Phệ Huyết Trùng bay ra. Trần Duyên xé đi y phục trên người đưa cho bọn chúng, ngay tức khắc mười đầu linh trùng theo mười hướng khác nhau tản ra.
Sau khi an bài xong mọi chuyện hắn cùng Tưởng Lệ ngồi trên lưng Tiểu Kim nhắm một hướng bất kì mà đi.