Hứa Thâm vẻ mặt không thể hiểu được nhìn bóng dáng Đào Nhiễm, hỏi Kiều Tĩnh Diệu: “Cô ấy làm sao vậy?”
Kiều Tĩnh Diệu cười nói: “Nga,có khả năng để quên thứ gì đó.”
Tiểu Đào Đào mạnh miệng mềm lòng sao, siêu đáng yêu.
Đào Nhiễm chạy lên tầng 3, bước chân ở cửa thang do dự.
Lúc này đã tan học được một lúc nên không có nhiều người ở lại, tầng dưới còn ngẫu nhiên có vài tiếng bước chân, tầng 3 trở lên cục kì an tĩnh, cô nghiêng tai để nghe, lại nghe được giọng nói thô khàn của một nam sinh.
Lam Tấn nói: “Quỳ xuống tới đem giày lão tử lau khô, hôm nay tạm tha cho mày.”
Tim Đào Nhiễm đập thình thịch.
Lam Tấn là em trai của Lam Hải Dương, cả ngày không chịu quản thúc, ở lớp 3 bọn họ là một lưu manh, ngày thường liền hận không thể đem trần nhà lớp 3 thọc thủng, Lam Hải Dương cũng không muốn quản. Cũng không biết Ngụy Tây Trầm mới đến một ngày làm gì động đến hắn, lúc này đang bị chặn trong phòng học.
Đào Nhiễm vừa định vén tay áo, mới phát hiện này bây giờ là mùa hè, cô căn bản không có tay áo.
Nói thật, mấy năm không quậy phá, cô bây giờ đều lúng túng.
Hít sâu một hơi, cô rón ra rón rén muốn nhìn vào trong phòng học.
Vườn trường yên tĩnh, quạt trần quay đều đều, cái loại này đã cũ kêu kẽo kẹt làm người nghe thấy hoảng.
Đào Nhiễm lặng lẽ nhìn vào trong xem, bắp chân có chút không nghe lời, run run.
Lam Tấn này không chỉ có mang theo người lớp 3, còn mang theo lớp 6, lớp 8, thế nhưng có đến bảy tám người.
Cô về điểm này trước kia bắt nạt người khác khoa chân múa tay, cùng lắm chỉ có thể đánh hai cái.
Đào Nhiễm liền có chút hoảng.
Đó là kẻ xấu xa hai mặt, cô cứu hay không cứu?
Nhưng người khác không cứu, cô lại tự đi vào. Lam Tấn có đánh nữ sinh không? Sẽ nể mặt anh trai hắn mà cho cô mặt mũi không? Cô đi vào giảng hòa hay sao?
Sớm biết vậy liền kéo theo Lam Hải Dương.
Cô xem chính mình một cô gái váy ngắn xinh đẹp, trong lòng phát sầu.
Đám kia thiếu niên đem Ngụy Tây Trầm vây đến kín mít, một góc áo của cậu ta cô cũng không thấy.
Đào Nhiễm hạ quyết định, mũi chân rảo bước tiến trước cửa.
Trong phòng học phịch một tiếng vang.
Cô vội vàng mở to hai mắt nhìn vào trong.
Thiếu niên mặc đồng phục đạp lên lưng Lam Tấn, bên cạnh bàn học đổ một mảng.
Ngụy Tây Trầm mỉm cười mở miệng, đọc từng chữ lại thong thả lại lãnh đạm: “Quỳ —— con —— mẹ —— mày.”
Mấy chữ này cùng động tác đánh người của cậu làm hiện trường nháy mắt mất khống chế, chung quanh thiếu niên một đám người xông lên.
Lòng bàn tay Đào Nhiễm thấm ra mồ hôi lạnh.
Bên trong người đánh thành một đoàn, Đào Nhiễm ngơ ngác nhìn cái người trong miệng mẹ cô “Học sinh tốt”, đánh nhau xuống tay vừa tàn nhẫn vừa thuần thục.
Tám người cùng cậu đánh nhau thế nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cô đột nhiên nhớ tới cái bật lửa màu đen kia, nhìn ánh mắt của Ngụy Tây Trầm đều không thích hợp.
Ngụy Tây Trầm lấy ngón tay cái lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt băng lãnh, nhìn ra phía cánh cửa.
Đào Nhiễm quay người lại, mím môi, chạy xuống dưới lầu.
Có năng lực như vậy, không nên dối gạt nhà cô.
Kiều Tĩnh Diệu thấy cô xuống lầu, hơi hơi nhướng mày. Lam Hải Dương nhíu mày hỏi Đào Nhiễm: “Như thế nào? Lam Tấn muốn đánh người cậu quen biết?”
Đào Nhiễm dời ánh mắt, nhìn mặt trời màu đỏ phía Tây, hừ nói: “Không quen biết.”
Cô vung quai đeo cặp sách: “Các cậu còn không đi tớ đi đây.”
Hứa Thâm ở phía sau cô ai ai ai thật nhiều, Đào Nhiễm cũng không quay đầu lại.
Hứa Thâm tấm tắc nói: “Tiểu nha đầu tính tình thật nóng nảy.”
Kiều Tĩnh Diệu cười nói: “Có người chọc cô ấy, đi lên nhìn xem?” Cũng đừng để cho Lam Tấn làm lớn chuyện, dọa người còn được, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
~~~
Đào Nhiễm ra cổng trường, lượn mấy vòng cách vách bên cạnh chính là cổng trường Thất trung.
Thất trung thành tích tốt, cô nhìn tiểu ca ca nơi đó lớn lên cũng thật tốt, so với bọn họ đẹp.
Nếu ở cao trung các cô chính là kim cương báu vật, cùng nhà giàu mới nổi giống nhau.
Năm trước, trước cổng Thất trung di rời về một cây đại thụ trăm năm, cây này lực sống ngoan cường, hiện giờ cành lá tốt tươi, thân cây thô tráng, phía dưới xây thành bồn hoa trong suốt bóng loáng .
Thất trung ở trên cây treo rất nhiều lồng đèn nhỏ xinh đẹp, suốt hai tháng năm nhất, cô chính là ngồi ở này dưới tàng cây chờ Giang Diệp tan học.
Đào Nhiễm thở dài, lưu luyến không rời mà nhìn cây đại thụ, khả năng cũng chỉ có cùng nó làm bạn tốt hai tháng.
Cô sờ khuôn mặt nhỏ của bản thân, thầm nghĩ da mặt này vẫn mỏng, làm việc cần phải biết một vừa hai phải.
Cô sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của Giang học bá.
Cô cùng Giang Diệp vốn dĩ không tiện đường về nhà, năm nhất đi theo người ta, nói không chừng cô vừa phiền toái, người ta còn ngại cô phiền.
Cuối cùng cô nhìn vào trong vườn Thất trung, hai hàng cây liễu chỉnh chỉnh tề tề ở hai bên đường, trừ cái này ra, cái gì cũng không có.
Mặc dù hôm nay cô tới muộn một chút, Giang Diệp cũng không để ý, không có chờ cô. Quả nhiên đối với cô không có cảm tình.
Đào Nhiễm uể oải bắt xe về nhà.