Chương 11: Tôi không nhìn ra nổi.........

Buổi chiều tan học, Đào Nhiễm cùng Đoạn Phân Phương nhận được một nhiệm vụ —— trang trí bảng thông báo mới của học kỳ này.

Vốn dĩ công việc này là ủy viên tuyên truyền, nhưng ở lớp bọn họ, mọi người đều biết Đào Nhiễm vẽ tranh rất đẹp. Cô từ 6 tuổi bắt đầu học hội họa, về hội họa cơ bản mỗi dạng đều biết.

Đào Nhiễm nhiệt tình, mỗi lần đều chủ động giúp Đoạn Phân Phương vẽ tranh.

Nhưng cô viết chữ rất xấu, cơ bản đều là nam sinh tên Trác Lương viết chữ, Đoạn Phân Phương liền để bọn họ trợ giúp.

Chuông tan học vừa vang, bọn học sinh đều bước đi nhẹ nhàng mà đi ra ngoài, Đào Nhiễm đến bục giảng lấy phấn viết cùng bảng đen xoát.

Trở về mới phát hiện Đoạn Phân Phương đang cùng Ngụy Tây Trầm nói chuyện.

Mà phía trước vị trí Trác Lương đã trống không.

Đào Nhiễm không rảnh so đo với Ngụy Tây Trầm, hỏi Đoạn Phân Phương: “Trác Lương đâu?”

Chỉ dựa vào hai cô, khẳng định không thể trang trí tốt bảng thông báo.

Đoạn Phân Phương ngượng ngập nói: “Trác Lương trong nhà có việc gấp, đi trước, tớ vừa mới hỏi bạn học Ngụy, cậu ấy nói có thể giúp đỡ.”

Đào Nhiễm: “……”

Ngụy Tây Trầm đột nhiên đứng dậy, cười như không cười mà nhìn cô: “Như thế nào, ghét bỏ?”

Rõ ràng giữa hè nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy có một trận hàn ý.

Đào Nhiễm co được dãn được, chạy nhanh nói: “Không đâu, vậy vất vả cậu rồi. Cậu từ từ làm nha ~”

Giọng điệu mềm như bông, nghe giống như làm nũng. Ngụy Tây Trầm nhướng mày, thật sự muốn chờ xem cô sẽ làm cái chuyện xấu gì.

Đào Nhiễm chạy tới ban công, đem khăn dấp nước, trở về đưa cho Ngụy Tây Trầm: “Vậy cậu lau bảng đen trước đi.”

Đoạn Phân Phương mở to hai mắt, muốn nói lại thôi, Đào Nhiễm chớp chớp mắt, ý bảo cô đừng nói chuyện.

Phía sau bảng đen, phía trên cơ hồ tất cả đều là màu vẽ, huống hồ đã qua một cái nghỉ hè, có thể thấy có chút khó khăn để rửa sạch.

Ngụy Tây Trầm híp mắt nhìn Đào Nhiễm, cong cong môi: “Được a.”

Đào Nhiễm rốt cuộc không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, nịnh nọt dọn ra cho cậu một cái bàn, cam đoan nói: “Yên tâm, tôi giúp cậu đỡ cái bàn, nhất định sẽ không để cậu ngã.”

“Không cần.” Ngụy Tây Trầm lớn lên cao, giơ tay có thể sờ đến đỉnh bảng đen, cậu không nói chuyện nữa, giúp cô rửa sạch bảng đen.

Màu vẽ rất khó rửa, cơ hồ mỗi một lần đều phải dùng hết sức lực.

Đoạn Phân Phương có chút không đành lòng, lặng lẽ cùng Đào Nhiễm kề tai nói nhỏ: “Cậu không thích cậu ấy sao? Cái kia…… Năm ngoái đều là ba người cùng nhau rửa.”

Đào Nhiễm nhỏ giọng hỏi: “Tớ biểu hiện rõ ràng vậy sao?”

Đoạn Phân Phương: “……” Rất rõ ràng cảm ơn.

Bởi vậy cô đem câu tiếp theo nuốt trở vào, đều biết trang trí bảng thông báo rất vất vả, hơn nữa cũng không có tính khen thưởng. Ngụy Tây Trầm nguyện ý hỗ trợ, thật sự là ra ngoài dự kiến của cô, cô cảm thấy thiếu niên này không tồi.

Lớn lên đẹp trai, tâm địa cũng tốt.

Chờ đến khi Ngụy Tây Trầm rửa sạch xong, hoàng hôn đã ở chân trời nhiễm một mảng mĩ lệ.

Theo trình tự, hẳn là Đào Nhiễm vẽ tranh trước, sau đó Ngụy Tây Trầm viết chữ.

Ngụy Tây Trầm quay đầu lại, liền thấy Đào Nhiễm ở vị trí của mình xem truyện tranh rất vui vẻ, Đoạn Phân Phương ở bên cạnh làm bài tập.

Gân xanh trên trán cậu nhảy nhảy, lần đầu tiên có người như vậy không đem cậu trong mắt.

Thật sự là tốt thật sự.

Hai cô gái nhậu tri hậu giác đến khi pha thuốc màu mới phát hiện một vấn đề thuốc màu không đủ dùng, dù sao thì thuốc màu này đã dùng hơn nửa năm, chỉ còn đọng lại một ít.

Đoạn Phân Phương trầm ngâm nói: “Hay như vậy, tớ đi mua thuốc màu, bạn học Ngụy…… cậu giúp Nhiễm Nhiễm đỡ cái bàn được không? Các cậu cứ vẽ trước, tớ sẽ nhanh trở lại.”

Đào Nhiễm theo bản năng muốn cự tuyệt, cô có điểm sợ Ngụy Tây Trầm, muốn cho Ngụy Tây Trầm đi mua thuốc màu, nhưng người ta mới đến được mấy ngày, phỏng chừng cũng không biết mua nơi nào. Cô cũng không phải người lăn lộn mù quáng, lập tức gian nan đáp: “Được cậu đi đi nhanh trở về a.”

Bóng dáng Đoạn Phân Phương biến mất ở chỗ rẽ.

Trong lúc nhất thời an tĩnh lại, Đào Nhiễm tựa hồ còn có thể nghe được quạt trần trên đỉnh đầu thong thả ung dung chuyển động phát ra thanh âm.

Cô quay lại đi xem Ngụy Tây Trầm.

Thiếu niên trên trán một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lùng cong cong môi: “Yên tâm a Đào Nhiễm, tôi giúp cậu đỡ cái bàn, nhất định sẽ không để cậu ngã.”

Cậu nói rất chậm, mang theo vài phần lười biếng.

Nhưng trong mắt sắc bén, giống như không có ý tốt.

Lại còn đem lời cô nói một chữ cũng không kém mà trả lại cho cô.

“Không…… Không cần cậu đỡ.” Đào Nhiễm cầm phấn viết trèo lên trên cái bàn.

Miễn cưỡng đứng vững, chân hơi hơi có chút phát run.

Cô biết trong lòng sợ hãi không phải là độ cao, mà là người phía sau ánh mắt mang theo vài phần ý cười.

Cô liền biết! Người trước người sau, Ngụy Tây Trầm hoàn toàn là hai loại người.

Đào Nhiễm dặn lòng chính mình đừng quay đầu lại, cô cầm viên phấn màu trắng phác hoạ hình dáng.

Tuy nói thành tích không tốt, nhưng cô xác thật rất có thiên phú hội họa. Không cần phác họa ra giấy, trong đầu đều đã có tính toán. Phác hoạ hình dáng tương đối đơn giản, rất nhanh liền vẽ được hơn phân nửa dải ngân hà.

Phấn viết chất lượng không đồng đều, cô vẽ đến một nửa, cảm thấy sàn sạt dùng không tốt lắm.

Đào Nhiễm xoay người, muốn Ngụy Tây Trầm đổi cho cô một viên phấn khác.

Dưới ánh hoàng hôn, gió nhẹ nhẹ phẩy.