Chương 237: Đoán

Chương 237: Đoán

Võ Huyền thong dong nhảy lên Vân Hành, hắn đưa tay ra về phía Độc Ánh Vân.

Không hề khách khí, Độc Ánh Vân liền nắm lấy tay hắn nhảy lên ngựa ôm lấy eo hắn.

“Xuất phát.” Thương Hổ nhìn mọi người đã chuẩn bị xong, hắn liền hô lớn một tiếng, người ngoài đại môn kéo cánh cửa nặng nề mở ra.

Thương Hổ là người dẫn đoàn lập tức xuất phát trước, đám người Võ Huyền đuổi theo đằng sau.

Chỉ mình Võ Huyền cùng Độc Ánh Vân cưỡi chung linh thú, còn những người khác đều cưỡi riêng một con linh thú của bản thân, khiến con đường rộng lập tức chật cứng.

Nếu có người ở xung quanh, dĩ nhiên sẽ làm ảnh hưởng tới.

Có điều cả con phố dẫn ra ngoài sông đều đã được Thương Hổ mua sạch, hiện giờ cả con phố này đều thuộc sản nghiệp của Yên Vân Hoàng.

Cứ cách vài tòa nhà lại có một tứ cấp trấn giữ, tam cấp thì bủa vây các ngả trên đường.

Mọi ngày con phố này đều nhộn nhịp người đến mua đan dược nhưng để đảm bảo an toàn và bí mật, Thương Hổ đã cho các cửa tiệm ngừng bán, phong tỏa con phố trong hai canh giờ.

Một đường đi ra đến thuyền không có cản trở, con thuyền lớn này thuộc về Phong Mẫn Nghi lúc trước, nhưng giờ được người cải tạo lại, cũng được Võ Huyền bày thêm nhiều trận pháp bên trên.

Nhìn nó đã khác con tàu cũ kỹ lúc trước rất nhiều hoặc có thể nói nó đã hoàn toàn thay đổi.

Võ Huyền vào trong thuyền liền được Độc Ánh Vân chuẩn bị cho nước tắm, đạt đến tam cấp hậu kỳ như hắn, cũng thực sự không cần thiết phải tắm rửa theo cách thông thường, cứ dùng linh lực gột rửa là được.

Nhưng theo ý của Độc Ánh Vân, tắm rửa cũng không hẳn chỉ là làm sạch cơ thể mà còn dành thời gian để bản thân thư thái.

Võ Huyền ngâm mình trong bồn tắm, Độc Ánh Vân đứng đằng sau, một thân áo lụa mỏng dùng hai bàn tay mềm mịn của nàng xoa bóp bả vai giúp hắn.

Võ Huyền cầm trong tay hai tấm bản đồ bảo vật, hắn chỉ xem qua vì đã nhớ khá rõ vị trí bên trên, đưa nó cho Độc Ánh Vân xem.

Ngừng xoa bóp bả vả cho Võ Huyền, nhận lấy hai tấm bản đồ, nàng lại nhìn các chữ cùng ghi chú đằng sau.

Nàng có chút kinh ngạc. “Thiếu chủ, ngài tìm được bảo đồ của Đan phong à?”

“Ừ, thực ra là tình cờ phát hiện người của Huyết Thần giáo bảo vệ chỗ bảo vật này.” Võ Huyền tựa cổ lên thành bồn tắm, ngắm nhìn Độc Ánh Vân, hắn bắt đầu kể cho nàng nghe về những gì mình biết.

Độc Ánh Vân nghe Võ Huyền nói, nàng vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ, liền nói ra nghi vấn của mình. “Thiếu chủ, ngài nói xem, tại sao bọn họ để lại nhiều đồ vật như vậy, dù cho mấy trăm năm trước Đan phong có giàu có đến đâu cũng không thể bỏ lại một đống bảo vật như vậy?”

Võ Huyền nhắm mắt lại, chuyện này hắn cũng đã nghĩ đến, có rất nhiều giả thuyết được hắn đưa ra nhưng mọi chuyện đều không được thuyết phục, lại nhiều chuyện diễn ra, hắn cũng bỏ qua vấn đề này.

Giờ Độc Ánh Vân hỏi lại, hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Bản đồ tầng một xuất hiện trong đầu hắn.

Cương Thanh quốc, Lam quốc, Ngu Vinh quốc,… các tuyệt địa trên những lãnh thổ các quốc gia.

Theo mỗi suy nghĩ của hắn, từng điểm băng được dựng lên, xếp thành những gì hắn đang suy nghĩ.

Độc Ánh Vân lặng nhìn theo từng điểm băng được dựng lên.

Cả hai nhìn lướt qua các quốc gia cùng các tuyệt địa khác một lượt, không phát hiện có gì đặc biệt, lại đưa mắt nhìn lãnh thổ của Cương Thanh quốc.

“Vẫn là không phát hiện được gì!” Võ Huyền thở dài một hơi, tay nhẹ gõ lên mặt nước.

Độc Ánh Vân giúp hắn lau tóc, nàng thấy trong giọng nói của hắn mơ hồ thấy sự thất vọng, nàng nhẹ giọng khuyên can. “Thiếu chủ, chuyện này cũng không cần chúng ta nghĩ nhiều, vấn đề lớn này cứ để các vị Trưởng Khống Giả suy nghĩ.”

Võ Huyền nghe Độc Ánh Vân, chợt mỉm cười. “Ta đoán, chúng ta đều nghĩ quá nhiều!”

“Nghĩ quá nhiều?” Độc Ánh Vân hơi khó hiểu.

Võ Huyền bước ra khỏi thùng nước, hắn lấy một tấm khăn che đi phần thân dưới, hắn đi đến bàn gỗ, lập tức cả bàn gỗ hóa băng, mặt bàn gỗ lớn dần xuất hiện các dòng chữ, chúng dần nối liền với nhau.

Qua vài phút, hắn bảo Độc Ánh Vân. “Nàng xem thấy đúng không?”

Độc Ánh Vân bắt đầu đọc những phân tích của Võ Huyền viết ra.

Không đề cập tới hai tấm bản đồ hay tuyệt địa, Võ Huyền phân tích từ lúc Đan phong vẫn còn đặt các căn cứ tại tầng một.

Về vấn đề nghiên cứu minh thú kết hợp với linh thú, minh thú của Đan phong.

Đến khi phân bộ ở Phiêu Miễu cốc bị diệt, cùng việc Trưởng Khống Giả phân tầng và kiểm soát được hoàn toàn tầng một.

Mấy căn phòng đầy Hắc Trọng Thạch, cùng con hươu kỳ lạ ở Phiêu Miễu cốc.

“Thiếu chủ, ý người là Đan phong đã thành công tạo ra con lai từ minh thú.

Chuyện phân bộ ở Phiêu Miễu cốc bị diệt là do con hươu kỳ lạ đó gây ra, còn về hai tấm bản đồ cùng với bảo vật, chỉ đơn thuần là của những người quản lý phân bộ ở Phiêu Miễu cốc để lại.

Người của Đan phong chắc không biết được nhiều về đứa con lai minh thú, họ đoán phân bộ cũ ở Lạc Sơn trấn còn có để lại thông tin, nhưng lại không dám cho người xuống lấy vì sợ người của chúng ta chú ý.

Nên để cho người của Huyết Thần giáo canh giữ, lại sợ bọn họ chiếm lấy thông tin bên trong nên không nói cho đám người Huyết Thần giáo, cuối cùng lại rơi vào tay thiếu chủ.” Độc Ánh Vân một đường dựa theo phân tích của Võ Huyền rành mạch chỉ rõ.

Võ Huyền đưa ngón tay cái lên. “Ánh Vân được lắm, khả năng phân tích của nàng thực không tầm thường đâu.”

Độc Ánh Vân cười nói. “Đều là thiếu chủ đã viết rõ, ta chỉ là dựa theo đó suy đoán một chút.”

Nàng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, mà trở nên nghiêm túc. “Thiếu chủ, chuyến đi này của chúng ta sợ sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng.

Đứa con lai minh thú kia có thể dễ dàng diệt toàn bộ một phân bộ của Đan phong khi đó thực lực ít nhất cũng đạt đến cửu cấp, nó lại sống vài trăm năm yên bình, ta sợ rằng nó đã đạt tới đế cấp không chừng.”

Võ Huyền mỉm cười, đế cấp, hắn không hề lo lắng. “Không cần phải lo lắng.”

Độc Ánh Vân không nói gì, nàng có chút lo lắng, nàng biết rõ Trưởng Khống giả có đế cấp nhưng ba vị đế cấp kia nàng đều đã được trông thấy diện mạo, vị lão già bên trong không gian nàng chưa từng gặp.

Nhưng Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi thì nàng đã biết, đều là cửu cấp linh thú.

Hai nàng dường như rất kính trọng vị lão già kia, nàng đoán rằng rất có thể vị lão già bên trong Tinh Quang cầu đã đạt tới đế cấp.

Loại bỏ suy nghĩ trong đầu, thân phận ảnh của nàng không cần phải nghi ngờ quyết định của thiếu chủ, mà thiếu chủ của nàng không giống người ngốc tự đi tìm chết.

Nhiều ngày tiếp xúc nàng thấy được thiếu chủ là người chuẩn bị khá kỹ càng trước khi làm gì đó.

Nghĩ vậy, Độc Ánh Vân đặt hai tấm bản đồ sang bên cạnh, nàng giúp Võ Huyền lau khô người, lại hầu hạ hắn mặc y phục.

Lần đầu giúp người khác mặc y phục nàng có chút nóng nóng, lại chạm với thứ không nên nhìn khiến cho nàng càng thêm xấu hổ.

Khó khăn lắm mới mặc được xong y phục cho Võ Huyền, thì thuyền có dấu hiệu dừng lại.

Hai người đi ra khỏi phòng, thấy hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn bắt đầu lên thuyền, phía sau nàng còn có hơn mười thuộc hạ do nàng quản lý.

Họ là những người đã thuộc Yên Vân Hoàng được Võ Huyền giao cho Phong Mẫn Nghi điều phối, những người này không thuộc trong số người mà Phong Ngôn nói, thực lực của mỗi người đều đạt tới tứ cấp hậu kỳ.