Chương 230: Nguyên tố chúc phúc

Chương 230: Nguyên tố chúc phúc

Mấy người Tuyết Điệp, Hạc Nhi cùng với Độc Ánh Vân bên ngoài chờ đợi lúc này vô cùng sốt ruột.

Đã qua gần một ngày, Võ Huyền và Long Quy tiên sinh không có bất kỳ dị biến nào.

Bên trong thân thể Võ Huyền, chính bản thân hắn nhìn đan thú không chớp mắt.

Sâu trong lòng hắn giờ phút này cực kỳ hài lòng, đan thú cửu vân, đỉnh cấp đan thú có ghi chép bên trong sách cổ, không gian phát triển về sau cực kỳ tốt.

Võ Huyền đang mải cảm nhận đan thú thì bất ngờ, sâu trong người hắn, những khỏa đan thú từ ba tộc Yên Vân Hoàng, Hỏa Long, Dạ Điệp không ngừng tuôn ra ánh sáng nguyên tố.

Đan thú của Yên Vân Hoàng là màu trắng, Hỏa Long màu đỏ, Dạ Điệp màu đen.

Chúng chuyền thẳng tới đan thú của Võ Huyền, cực kỳ bất ngờ, Võ Huyền không rõ làm sao, hắn huy động đan thú của mình muốn phòng bị mấy luồng sáng kia.

Long Quy tiên sinh luôn quan sát Võ Huyền, vội quát. “Thiếu chủ, buông lỏng, đây là nguyên tốt chúc phúc.”

Võ Huyền nghe lời nói của Long Quy tiên sinh vọng trong đầu, hắn hơi thả lỏng, đan thú của hắn cũng như thế, quang mang trên đan thú cũng biến mất.

Ba luồng sáng kia, bao phủ lên đan thú.

Qua một hồi, ba luồng sáng biến mất, để lại trên đan thú khá nhiều ấn ký của Yên Vân Hoàng, Hỏa Long cùng với Dạ Điệp tộc.

Võ Huyền nhìn ba ấn ký không rõ làm sao, hắn mới thoát ra bên ngoài hỏi Long Quy tiên sinh. “Tiên sinh, nguyên tố chúc phúc là gì?”

Long Quy tiên sinh giải thích. “Nguyên tố chúc phúc là một loại chúc phúc của linh thú đã mất đối với hậu bối.

Trước khi chết, họ sẽ ngưng tụ ra một ấn ký chứa một nửa sức mạnh của mình khi còn sống, khi thấy tiểu bối thích hợp sẽ tặng ấn ký cho người đó.”

“Tiên sinh, vậy nên sử dụng những ấn ký này thế nào?” Võ Huyền nghe thấy một nửa sức mạnh của đế cấp khiến hắn động rung.

Có thể phát huy sức mạnh của ấn ký này thì gặp cửu cấp cũng có thể quét ngang.

Long Quy tiên sinh quá hiểu Võ Huyền muốn gì, lão nhắc nhở. “Thiếu chủ đừng nghĩ nguyên tố chúc phúc dùng để chiến đấu, nó không dùng như ngài nghĩ đâu.”

“Nguyên tố chúc phúc không phải dùng để chiến đấu, mà nó dùng để uẩn dưỡng thú đan, tăng cường và sinh ra thêm nguyên tố.”

“Uẩn dưỡng? Tăng cường? Sinh ra thêm nguyên tố?” Võ Huyền nghe đến hai mắt càng thêm sáng bừng.

So với có sức mạnh dùng rồi sẽ mất, việc có thể tăng cường, sinh ra thêm nguyên tố trong thú đan thì hắn càng thêm yêu thích.

Hắn là người thích tăng cường sức mạnh bản thân hơn là mượn sức mạnh của người khác.

Đã hiểu được chúc phúc nguyên tố, Võ Huyền cũng ngừng thắc mắc, mới ngưng thành thú đan, hắn cẩn thời gian cảm nhận cùng cách sử dụng nó.

Hiện tại, hắn cần chắc chắn rằng, bản mệnh thú tâm và thú đan không xung đột lẫn nhau.

Hắn huy động cả hai bắt đầu hấp thụ linh lực.

Chợt hai mắt hắn linh quang lóe sáng, toàn thân hắn run nhẹ, cảm giác này rất khó diễn tả.

Chỉ có thể nói là sung sướng.

Linh lực cuồn cuộn như thác nước đổ vào cơ thể, bản mệnh thú tâm và thú đan không hề có dấu hiệu tranh nhau hấp thu linh lực.

Mà bọn chúng tự chia linh lực ra làm hai, không hề có dấu hiệu tranh chấp lẫn nhau.

Điều này làm hắn có thể yên tâm, không có xung đột là ổn thỏa nhất.

Qua vài giờ điều chỉnh thú đan cùng kiểm tra bản thân, Võ Huyền nhẹ nhàng thở ra một luồng khí màu vàng cô đặc.

Luồng khí vừa rời miệng hắn thì tan biến, nhìn luồng khí vàng biến mất, hắn vuốt vuốt cằm nghĩ.

Liệu hắn có thể dùng quang linh lực giống với Băng Tâm Như Ý hay không?

Nghĩ một hồi hắn gạt bỏ ý tưởng này qua một bên, thời gian cùng thực lực hiện tại không cho phép hắn có thời gian nghiên cứu một thứ mới, quá tốn thời gian.

Thay vì nghiên cứu một sủng kỹ mới mà vẫn tương tự với Băng Tâm Như Ý thì hắn nên thuần thục được Băng Tâm Như Ý thì hơn.

Hắn nhận thấy bản thân hắn đã tu luyện quá nhiều đường, khống thú sư, nghịch thú sư, linh thú lại thêm cả thần hồn.

Quả thực đã quá nhiều, khiến hắn có chút bắt đầu thấy nặng lề trên thân.

Hắn nhận thấy bản thân hiện tại cần sắp xếp mọi thứ hợp lý nhất có thể, nếu không sẽ bị chậm toàn bộ.

Có lẽ quá nhiều cũng thực sự không tốt, nhưng đã chọn rồi thì bắt buộc phải theo đến cùng.

Đầu tiên luyện đan và trận pháp cần duy trì thường xuyên, luyện khí hắn có thể tạm thời không động đến, thời gian trở thành nghịch thú sư cao cấp hắn cũng không gấp gáp.

Có thời gian rảnh sẽ tìm hiểu thêm sau.

Còn về tu luyện thần hồn thì cách tốt nhất hiện tại vẫn là luyện đan và bày trận, đây cũng coi như là một điểm tốt cho bản thân hắn.

Điều hắn cần chú trọng nhất có lẽ là sắp xếp lại toàn bộ sủng kỹ của mình, khi đấu với Độc Ánh Vân, hắn đã thấy rõ sự chèn ép từ sủng kỹ tạo ra.

Không hẳn là Độc Ánh Vân dùng đều là sủng kỹ thiên cấp hay địa cấp, mà sủng kỹ nàng ta dùng các sủng kỹ đều rất thuần thục cũng như có lĩnh ngộ rất lớn về những sủng kỹ đó.

Khổng Tước Phi Vũ, Âm Dương Nhu Lực, Quang Ám Thiên Vũ,… uy lực Độc Ánh Vân sử dụng đều có thể đạt tới mười phần sức mạnh của chúng.

Nhưng bản thân hắn, đã học được Nộ Thiên Tuyết hay Hàn Băng Lưu Tinh đều là thiến cấp sủng kỹ, nhưng thi triển ra, uy lực chỉ có thể so với sủng kỹ huyền cấp thượng phẩm.

Có chăng là mang thêm chút da lông từ thiên cấp sủng kỹ, khiến cho đối thủ khiếp sợ.

Thực ra, theo Võ Huyền tìm hiểu được, thiên cấp sủng kỹ dùng không hề đơn giản như hắn đang sử dụng.

Vì sao, thiên cấp sủng kỹ lại phải trên thất cấp, bát cấp người ta mới có thể lĩnh ngộ?

Chẳng phải là do thực lực yếu kém chưa thể cảm ngộ được linh lực để thi thiên cấp sủng kỹ hay sao?

Trận chiến với Huyết Thần, hắn thấy được hàng loạt sủng kỹ thiên cấp được tung ra, hắn chợt nhận ra, trước nay hắn dùng sủng Nộ Thiên Tuyết hay Hàn Băng Lưu Tinh chỉ là mượn được chút bề ngoài của chúng.

Đến cả bản thân chủ sở hữu như Điệp Điệp cũng chỉ lĩnh ngộ được hai phần từ chúng, bản thân hắn thì chưa tới một phần.

Thành ra hắn thi triển chúng gần như chẳng gây được bao nhiêu tổn hại cho đối phương, mà chỉ có thể làm khó đôi phương đôi chút.

Với thực lực của hắn hiện tại, lĩnh ngộ băng cấp sủng kỹ huyền cấp là vừa đủ khả năng, nhưng bản thân lại có nối tắt khác, học được địa cấp và thiên cấp sủng kỹ.

Lúc đầu hắn tưởng chừng là chuyện tốt, nhưng bây giờ lại thấy nó là một con dao hai lưỡi.

Hiện tại ảnh hưởng không lớn nhưng về sau chắc chắn sẽ làm hắn hối hận trong một thời gian dài.

Có thể thi triển ngay lập tức thiên cấp sủng kỹ, khiến hắn xem nhẹ các sủng kỹ cấp thấp, nhưng lại quên rằng hắn chưa có nhiều cảm ngộ về thi triển sủng kỹ.

Giới hạn băng hệ sủng kỹ huyền cấp, hắn có thể thi triển được chúng hoàn hảo, hay như Băng Ảnh là địa cấp sủng kỹ hắn hiện tại có thể thi triển được bảy phần.

Mà các sủng kỹ địa cấp hạ phẩm khác, hắn chỉ thể được năm phần uy lực từ chúng.

Có thể thi triển được như thế, là do hắn có cảm ngộ kha khá về Băng Tâm Như Ý nên mới làm được và Băng Ảnh là sủng kỹ do huyết thệ liên kết nên hắn cũng có thể thi triển được vài phần.

Nếu là một tam cấp hậu kỳ khác, thi triển được sủng kỹ huyền cấp thượng phẩm đã là quá sức.