Chương 223: Thương Hổ

Chương 223: Thương Hổ

Võ Huyền vỗ vai Cương Thanh Văn liền đi hướng xuống dưới lầu.

Cương Thanh Văn tưởng rằng mình sẽ bị Thương Hổ giết chết, nhưng Võ Huyền vừa đi qua người hắn, thì hắn đã cảm thấy phần ngực mình đau nhức, hắn cảm nhận được máu đang tràn ra.

Không biết từ bao giờ, một cây thương đã ghim chặt hắn lên vách tường gỗ cách đó chừng hai mét.

Con ngươi của hắn như muốn lồi ra, đây là sự cách biệt sao?

Thương Hổ hỏi Võ Huyền đang đi xuống. “Thiếu chủ, còn người phụ nữ này xử lý thế nào?”

Tiếng Thương Hổ cất lên làm người phụ nữ trẻ run rẩy.

Võ Huyền thoáng dừng chân hỏi. “Thân phận?”

“Thiếu chủ, là em gái của Cương Thanh Di Nam, Cương Thanh Ái.” Phong Nam Sương đi đằng sau Võ Huyền liền đáp.

“Nàng ta tính cách khác biệt với Cương Thanh Di Nam và Cương Thanh Văn, một người chỉ yêu thích chữa trị cho linh thú, cũng là một mỹ nhân của Cương Thanh thành.”

Võ Huyền đưa tay chỉnh lại đuôi tóc. “Có hai cách, một là đưa nàng ta đến cho Cương Thanh Mạc đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Hai là huynh có thể giữ lại nàng ta, chẳng phải huynh vẫn đang muốn cưới vợ sao? Nàng ta nhìn cũng không tệ, cứ gieo lên nô ấn là được.”

Võ Huyền nói đoạn liền đi xuống dưới lầu.

Thương Hổ nhìn người phụ nữ đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Đổi lấy tài nguyên khẳng định là sẽ không rồi, đối với tài nguyên từ Cương Thanh Mạc, Thương Hổ đã chẳng còn hứng thú.

Hắn nói với Cương Thanh Ái. “Ta sẽ không giết cô, cũng không ép cô làm vợ ta nhưng cô muốn sống sót thì buộc phải để ta gieo nô ấn.”

Cương Thanh Ái nhìn cháu mình vẫn còn găm trên tường, nàng ta quỳ sụp xuống nói. “Tiểu nữ chấp nhận làm mọi điều ngài muốn, chỉ mong ngài có thể cho tiểu nữ đưa cháu trai đi chôn cất.”

Thương Hổ khẽ gật đầu đồng ý, hắn đặt tay lên đầu nàng. “Đừng chống cự.”

Cương Thanh Ái nhắm mắt để Thương Hổ tùy ý gieo hồn ấn lên người mình, hồn ấn gieo xong, nàng đưa ánh mắt khẩn cầu về phía Thương Hổ.

Nhìn ánh mắt của người phụ nữ trước mặt, Thương Hổ không khỏi thở dài. “Ở một bên đi, ngươi không gỡ được hắn xuống đâu.”

Thương Hổ nói thế là có lý do, mấy ngày này hắn luyện tập với Võ Huyền, tự nhiên biết sự lợi hại bởi các đồ vật thiếu chủ ngưng tụ ra rất khó chịu.

Nhìn thì chỉ như một cây thương băng bình thường nhưng cứng lại chẳng khác nào bảo khí tam cấp thượng phẩm, nhược điểm duy nhất của nó là có thời gian tồn tại.

Thương Hổ bao phủ tay bởi ám linh lực, hắn truyền ám linh lực khắp cây thương mới từ từ rút nó ra.

Nhìn vào vết thương bị đông cứng trên người Cương Thanh Văn, hắn một lần nữa dùng ám linh lực thâm nhập vào tim tiễn hắn đi.

Hai khỏa khống thú tâm cũng được Thương Hổ lấy ra, hắn đưa cho Cương Thanh Ái.

Cõng xác Cương Thanh Văn trên lưng, hắn nói với Cương Thanh Ái. “Đi thôi, tôi với cô đi chôn hắn.”

Cương Thanh Ái trong mắt đầy cảm kích nhìn Thương Hổ, trên đường đến đây, nàng đã thấy nhiều ánh mắt nhìn nàng, trong mắt họ chứa đầy sát khí.

Nếu không phải Thương Hổ đi bên cạnh thì thực sự những người đó đã lao lên chém nàng thành thịt vụn.

Hai người đi xuống lầu, lập tức có một đội binh lính đến chặn, họ tự nhiên nhận biết Cương Thanh Ái và Cương Thanh Văn, một người cưỡi trên lưng Hỏa Diễm Hổ tam cấp trung kỳ.

Trên cổ của Hỏa Diễm Hổ có đeo một chữ tướng bên trên, người cưỡi trên Hỏa Diễm Hổ cảm nhận được uy áp từ Thương Hổ nhưng với chức trách vẫn chặn lại nói. “Vị đại nhân này, hai người này là tội phạm của Cương Thanh quốc gia, mời ngài giao bọn hắn cho chúng tôi.”

Thương Hổ đang muốn lấy lệnh bài của mình ra thì Phong Nam Sương từ quán nước bên đường đi đến. “Ngươi là Cương Thanh Chiến phải không? Quay về nói với Cương Thanh Mạc, hai người này thiếu chủ của Yên Vân Hoàng muốn.”

“Phong tướng quân…”

Phong Nam Sương không muốn nói nhiều. “Cút.”

Uy áp trên người hắn bộc phát, uy áp tứ cấp hậu kỳ lập tức khiến cho người cưỡi trên lưng hổ rơi xuống đất.

Hắn lại quay sang bảo với Thương Hổ. “Thiếu chủ bảo ta là, lúc đấy người nói cho vui thôi, còn đâu ngươi cứ tự mình quyết định.”

Phong Nam Sương nói rồi quay người rời đi.

“Ta còn muốn nói cảm ơn.” Thương Hổ nhìn Phong Nam Sương rời đi nhún vai nói.

Hắn quay sang nói với Cương Thanh Ái. “Tiếp tục đi thôi.”

Thương Hổ cùng Cương Thanh Ái lướt qua người của mấy binh lính, bọn họ lúc này đã bị Phong Nam Sương dọa sợ không dám ngăn cản.

Cương Thanh Chiến vất vả trèo lên lưng hổ, thầm nói. “Mới nhậm chức đã va phải tấm sắt, thôi cứ về báo cáo trước đã, có Yên Vân Hoàng đứng sau, hoàng thượng cũng chẳng trách gì được ta.

Với lại Cương Thanh Văn cũng đã chết, mọi chuyện cũng nên kết thúc.”

Lần thanh trừng này, tầng một tổn thất không ít tứ cấp, nhiều thế lực cũng đều bị diệt.

Không khí ngược lại sau khi xử lý được Huyết Thần giáo ngược lại trong lành hơn không ít.

Ngô Lưu ngồi đọc những báo cáo cũng thoải mái hơn, so với hai ông bạn già vẫn đang phải chật vật với với nhiệm vụ của mình.

Hắn lại bắt đầu có thể tu luyện trở lại, còn những việc vặt đều có người phía dưới thay nhau xử lý.

Võ Huyền tay cầm băng xích, hắn mạnh mẽ đạp lên một khối băng mà mình ngưng tụ, cả người bay lên không, hai chân băng phong cuồng bạo đá về phía Độc Ánh Vân.

Thấy Võ Huyền đá tới, Độc Ánh Vân vỗ nhẹ đôi cánh sau lưng, cả người lùi về sau, cùng lúc hai tay đưa lên bắn ra một luồng cực quang về phía Võ Huyền.

Mạnh mẽ đá thẳng Băng Phong Cước lên luồng sáng cực quang, Võ Huyền cứ thế bị kìm hãm trên không, hắn hô lên. “Tiểu Bạch, yểm trợ.”

Kim Quang Thần Tượng đằng sau Võ Huyền lập tức lao đến, toàn thân nó bao phủ bởi quang linh lực, mặt đất rung chuyển mỗi lần chạy của nó..

Cuồng Quang Bạo!

Mỗi bước chạy, Tiểu Bạch càng thêm cuồng lao đến Độc Ánh Vân, tốc độ cùng quang linh lực bao quanh nó lại mở lớn hơn.

Đôi cánh phía sau Độc Ánh Vân thấy Tiểu Bạch lao đến liền tách ra khỏi cơ thể nàng, hóa thành Âm Dương Song Hạc.

Thu cánh sát người, lông vũ bay loạn, Âm Dương Song Hạc giống như một mũi tên đâm thẳng xuống Tiểu Bạch, quang cùng ám linh lực bao phủ xoay tròn quanh cơ thể nó khiến nó như một cơn lốc xoáy.

Hai con sủng thú đâm sầm vào nhau, quang linh lực trên người Tiểu Bạch tiêu tán đi một ít, tốc độ cũng bị kìm hãm.

Âm Dương Song Hạc thì trong tư thế hai chân đỡ lấy cả người Tiểu Bạch, đôi cánh đen trắng xòe rộng ra đón đỡ.

Quang cùng ám linh lực bạo phát trên người bị đẩy lùi về đằng sau.

Võ Huyền nhìn hai con sủng thú bất phân thắng bại, hắn liền quăng băng xích trên tay về phía Âm Dương Song Hạc.

“Thiếu chủ, đối thủ của người là ta.” Độc Ánh Vân thấy thế liền tung ra một luồng ám linh lực đánh bật hai băng xích.

Võ Huyền thấy thế, băng linh lực trên tay khẽ động, từng sợi băng xích trong không trung tách nhỏ ra bay ngược lại bám lên người m Dương Song Hạc.

Từng mảnh xích nhỏ theo sự điều khiển của Võ Huyền liền nối lại với nhau, cuốn chặt lấy Âm Dương Song Hạc.

Độc Ánh Vân cùng lúc đi đến, nàng tạo ra một bức tường từ ám linh lực và quang linh lực chặn lại Tiểu Bạch.

Âm Dương Song Hạc nhờ thế không bị Tiểu Bạch húc bay, nó gồng mình, quang linh lực cùng ám linh lực chiếu rọi phá tan băng xích.

Từ miệng nó, phun ra một luồng quang ám linh lực đến thẳng chỗ Võ Huyền.

Do web đều bị lỗi chữ Â, mình có chỉnh lại nhưng nhiều chỗ còn sót, nếu bị mất chữ mong mọi người thông cảm