Chương 10. HAI CON ĐƯỜNG
Cho dù Ódr đã trở thành quái vật, em vẫn nguyện đi tìm như Frejya.
Đã hứa chờ Chấn Thiên nên Gia Ái không đi cùng các đồng nghiệp. Cô nhàn nhã đứng chờ ở bãi đỗ xe công ty, đôi tay bận rộn xoay một cái Gigaminx. Đã hơn nửa tiếng những vẫn không thấy anh về, tuy vậy tâm trạng Gia Ái chẳng hề bị ảnh hưởng, việc chờ đợi ai đó đã trở nên quá quen thuộc với cô.
Vì phải tiếp khách hàng nên Chấn Thiên tan ca trễ giờ, anh cùng vị đối tác bước vào thang máy, mắt lo lắng nhìn đồng hồ, tự hỏi Gia Ái có còn đợi mình không. Xuống đến tầng B, Chấn Thiên bất giác mỉm cười nhìn cô gái đang đứng đó. Anh bước về phía Gia Ái, nhưng không chỉ có anh làm vậy, vị đối tác kia cũng đang hành động tương tự. Chấn Thiên dừng lại nhìn Ngô Minh Hy trò chuyện với cô. Trên gương mặt Gia Ái là một nụ cười, anh bỗng dưng cảm thấy không vui. Chấn Thiên nhớ lại ngày hai người gặp Ngô Minh Hy ở hiệu bánh ngọt, lúc đó Gia Ái trông rất lạ. Xem ra mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Một lát sau thì Ngô Minh Hy rời đi, Gia Ái đứng đó nhìn theo. Thấy vậy tâm trạng Chấn Thiên ngày càng chùng xuống, anh hít một hơi sâu rồi bước về phía cô.
“Gia Ái! Xin lỗi. Để em đợi lâu như vậy!”
“Không sao, em đã tính đến cách đền bù cho anh rồi.” Cô lại mỉm cười, nụ cười có thể khiến Chấn Thiên cảm thấy tốt hơn. Gia Ái vui vẻ nói: “Em có hẹn đi hát karaoke với đồng nghiệp. Nể mặt đi cùng em đi!”
“Được. Nhưng anh phải nói rõ một chuyện!”
“Rằng anh là phó tổng à? Em biết rồi.”
“Đồng nghiệp nói với em sao?” Chấn Thiên ngạc nhiên hỏi.
Gia Ái lắc đầu:
“Đó là một buổi họp cổ đông, anh bảo rằng anh làm việc ở An Vĩnh và em thấy có vài người gật đầu chào anh. Cũng đâu khó để đoán ra.”
Cô nói xong thì đi đến chỗ xe Chấn Thiên đang đậu, chẳng để ý đến nụ cười của anh. Hai mươi phút sau thì họ đến nơi, buổi tối trời khá lạnh nên Gia Ái vừa bước xuống thì Chấn Thiên đã choàng áo vest của mình lên cho cô.
“Không được!” Gia Ái ngăn anh lại. “Em không muốn trở thành người nổi tiếng đâu! Các chị chỉ nghĩ em quen biết anh thôi.”
“Em nói với họ thế nào?”
“Thì anh là đàn anh của em ở trường đại học, bao năm xa cách giờ mới gặp lại nhau. Lâm li lắm đúng không?” Gia Ái nháy mắt rồi bước vào căn phòng cạnh đó.
Tuy đã biết trước nhưng tất cả các nhân viên phòng kinh doanh đều thấy bất ngờ về sự xuất hiện của phó tổng giám đốc. Đơn giản vì xưa nay anh rất ít khi đi ra ngoài với các đồng nghiệp, hầu như anh ấy chỉ chi trả cho những buổi liên hoan chứ không tham gia. Mọi người ai nấy đều vui vẻ hỏi han hay mời rượu Chấn Thiên, chỉ riêng Gia Ái là không nói gì, cô thích xem những người khác trò chuyện hơn. Được một lát thì chị em ở đây bắt đầu yêu cầu Chấn Thiên hát, vốn rất muốn từ chối nhưng anh lại bị ánh mắt mong chờ của Gia Ái thuyết phục.
Chấn Thiên đã chọn một ca khúc vô cùng ngọt ngào. “Nothing gonna change my love for you” và điều này dẫn tới việc các nhân viên nữ lập tức phát cuồng.
“Sếp! Các chị em ở đây đều thắc mắc một việc.” Chị Hồng nói khi bài hát kết thúc. “Xin hỏi sếp đã có người yêu chưa?”
“À! Tôi vẫn đang tìm!” Chấn Thiên hòa nhã đáp, câu trả lời phải nói là rất hợp ý với phái nữ trong phòng.
“Vậy sếp có thấy ai ở đây thích hợp không?” Hạnh Hoa hỏi cùng đôi mắt đầy ngụ ý.
Chấn Thiên chưa kịp trả lời thì Thành Tâm đã lên tiếng:
“Nhớ tính Tâm nữa nha!”
“Khục” Gia Ái bật ra tiếng ho, cô vừa bị sặc bởi phải kiềm chế không phun ra ngoài ngụm rượu. Chấn Thiên thấy vậy liền lấy khăn giấy cho Gia Ái, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô. Hành động này làm những cô gái khác tự hiểu ra mà không hỏi nữa, trong khi Thành Tâm giận hờn nốc cạn cả ly rượu.
Thêm một tiếng nữa thì buổi liên hoan kết thúc, vì uống khá nhiều nên Gia Ái đi đứng không vững, Chấn Thiên tự nguyện nhận nhiệm vụ đưa cô về. Tuy nhiên lúc dìu cô lên xe anh mới nhớ ra bản thân không biết nhà Gia Ái ở đâu. Hỏi những người khác họ đều lắc đầu. Cuối cùng giải pháp chính là đưa cô về nhà mình.
Gia Ái ngủ ngon lành trên giường, vùi người vào đống chăn gối. Chấn Thiên ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô. Bất giác mỉm cười, anh nhận ra mình muốn bảo vệ cô gái này… với tư cách một người đàn ông.
--------------------------------------------------
Gia Ái về đến nhà đã là trưa hôm sau, cô từ chối lời đề nghị hộ tống của Chấn Thiên vì không muốn để lộ thân phận mình. Vừa bước vào cổng Gia Ái đã thấy dì Lan đi đến. Dì lo lắng hỏi:
“Tối qua con đi đâu vậy hả? Dì gọi cho con cả đêm nhưng không liên lạc được.”
“Con xin lỗi dì! Con ngủ lại nhà đồng nghiệp. Điện thoại thì hết pin nên…” Gia Ái nói giọng hối lỗi.
“Bỏ đi. Mà thiệt không biết sao lại có kiểu trùng hợp như vầy. Ông chủ đang chờ con trong nhà kìa.”
Gia Ái nghe xong thì trở nên bối rối:
“Con phải làm sao đây? Đâu thể xuất hiện trước mặt ba với bộ dạng này. Nếu lỡ ba nghĩ con là đứa hư đốn thì làm thế nào? Con…”
“Được rồi, đi vòng qua nhà bếp mà chỉnh trang lại là xong chứ gì. Nhanh lên!” Dì Lan đứng nhìn theo dáng chạy đi của Gia Ái mà thở dài. Phản ứng của cô làm bà thấy buồn. Hai cha con gặp nhau ít đến nỗi Gia Ái chỉ muốn thể hiện mặt tốt của mình trước mặt ông chủ. Nếu là lẽ thông thường, có đứa con gái nào lại sợ cha mình thấy bản thân ăn mặc không được chỉn chu cho lắm. Đối với Gia Ái, người cha đã dần trở thành một vị khách trong nhà.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Gia Ái đi xuống nhà tìm cha mình. Cô nói với chút dè chừng:
“Con xin lỗi. Để ba đợi lâu!”
“Ba có nghe dì Lan nói tối qua con ở nhà bạn. Dù sao con cũng là con gái. Phải cẩn thận một chút.”
“Dạ!” Gia Ái ngoan ngoãn trả lời, tâm trạng cô trở nên tốt hơn nhiều.
“À phải. Lúc nãy ba đã gọi điện bảo Minh Hy đến đây dùng cơm. Chắc nó cũng sắp đến rồi.” Huỳnh Tĩnh Thanh nói, tay lắc tròn một ly trà.
“Có chuyện gì sao ba?”
Ông chau mày khó hiểu:
“Sao lại có chuyện gì? Đến nhà vị hôn thê ăn cơm cũng phải có lý do sao?”
Gia Ái lúng túng gật đầu, vừa lúc có tiếng chuông cửa. Cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa cho Minh Hy. Tự bản thân cảm thấy may mắn vì đã về trước khi anh đến.
“Em sao vậy?” Minh Hy hỏi, anh cũng nhìn ra nét bần thần của cô.
“Hả? À… Không có gì. Ba em đang chờ anh.” Gia Ái nhỏ nhẹ trả lời.
Bữa ăn diễn ra hết sức thân thiện, so với lần trước thì Minh Hy như đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh luôn vui vẻ đối đáp với ông Thanh, hai người có vẻ như vô cùng hợp ý nhau, chỉ có mỗi Gia Ái là mang tâm trạng không tốt dù cô không hề để lộ ra. Kết thúc bữa trưa, Gia Ái đưa Minh Hy đi dạo khắp vườn nhà. Nếu là trước kia thì chắn chắn người nói nhiều nhất là cô, nhưng… có rất nhiều việc đã thay đổi.
“Hình như em không vui?” Minh Hy hỏi khi cả hai bước vào khu nhà kính.
“Đâu có.” Cô nói dối.
Nghe vậy Minh Hy chỉ nở một nụ cười ôn hòa, anh đưa mắt xem xét khu nhà rồi dừng lại trên những bông hoa trà.
“Em thích hoa trà sao? Vì tên của mình?”
Lần đầu tiên trong ngày Gia Ái mỉm cười thật lòng, cô không ngờ anh biết hay để tâm đến tên tiếng Anh của mình.
“Một nửa thôi.”
“Vậy nửa còn lại?”
“Sau này em sẽ nói.” Cô trả lời rồi quay sang ngắm những đóa bạch trà. Có rất nhiều lý do ột hành động, và cũng có rất nhiều hành động chỉ vì một lý do. Những đóa hoa này là ví dụ cho cả hai.
Chương 11. BÓNG ĐÊM
Nếu đã không thể làm công chúa, trở thành phù thủy cũng chẳng sao.
Trong quán bar của Kiến Tân, cả ba người bạn đang ngồi cùng nhau trò chuyện.
“Theo trực giác vô cùng nhạy bén của một phóng viên. Mình cho rằng ở đây chắc chắn có vấn đề!” Bối Lâm giảng giải với nét tự tin. “Hắn ta sao lại có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy được. Cẩn thận đi Ái! Coi chừng mắc bẫy đó!”
“Lâm tặc nhìn đâu cũng thấy tội ác.” Kiến Tân nói rồi chuyển nhanh thành tiếng ho.
“Cậu có tin mình bẻ gãy xương sườn cậu không hả Đậu Phộng?”
Gia Ái phì cười nhìn hai người bạn, cô lên tiếng can ngăn:
“Đừng gây nhau nữa... Lâm à! Mình tự biết lo cho bản thân mà. Yên tâm đi!”
“Không phải đâu.” Bối Lâm nhảy lại ngồi cạnh bên Gia Ái. “Mình nghĩ rất có khả năng cái cô Tường Vân kia… là do tên Hy ra tay thủ tiêu. Vì hắn phát hiện ra cô ả đang gạt hắn. Sau đó thì quay lại đối xử tốt với bạn, ít ra thì bạn rất giàu.”
“Cứ làm như nhà tên đó nghèo lắm vậy. Cậu đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi đó Trần đại tiểu thư.” Kiến Tân trêu chọc.
Bối Lâm vừa muốn trả lời thì Gia Ái đã lên tiếng trước:
“Không phải anh Hy làm đâu. Đừng hỏi tại sao… mình biết là vậy.”
Câu nói làm Bối Lâm từ bỏ ham muốn chì chiết Ngô Minh Hy, cô chuyển sang trò chuyện về mấy tin tức đang hot trên mạng. Gia Ái ngồi đó lắng nghe hai người bạn mình bàn luận nhưng đầu óc thì đang trôi dạt về một phương khác. Sau ngày Tường Vân xảy ra chuyện thì tâm trạng Gia Ái luôn không tốt. Cô biết rõ những việc đang xảy ra chỉ là bình minh trước cơn bão.
--------------------------------------------------
Tiếng thét làm dì Lan giật mình, dì mang vội đôi dép đi trong nhà vào rồi chạy lên tầng hai, gấp gáp mở cửa phòng Gia Ái. Cô đang ngồi trên giường thở dốc, gương mặt ướt đẫm nước mắt lẫn mồ hôi.
“Sao vậy Ái? Con gặp ác mộng à?”
Gia Ái cố gắng định thần, đưa mắt nhìn dì Lan:
“Dạ… nhưng con không sao rồi!”
“Dạo này dì thấy con hay buồn bã. Giờ lại thêm việc này. Nếu có chuyện gì thì nói dì nghe đi.”
Cùng một nụ cười an ủi, Gia Ái lắc đầu:
“Con không sao thật mà dì. Lúc nãy con mơ thấy bà ấy, nên…”
Dì Lan nhìn cô một lúc rồi nói:
“Được rồi. Vậy con ngủ lại đi.”
Sau khi cánh cửa phòng khép lại, Gia Ái đưa tay lên trái tim mình, cố gắng điều hòa nhịp thở. Đôi mắt cô xoáy sâu vào một điểm vô định.
Sáng hôm sau một tin tức được truyền đến, Huỳnh Tĩnh Thanh vừa bị đột quỵ.
--------------------------------------------------
Gia Ái ngồi bất động trước phòng cấp cứu, mắt đăm đăm nhìn xuống chân. Mọi giác quan lúc này đều đã bế tắc, ngay cả nước mắt cũng không rơi. Rất nhiều người đến, cũng có nhiều người nói chuyện với cô nhưng tất cả đều không có hồi đáp. Gia Ái ngồi như vậy rất lâu, gần như hóa đá… cho tới khi một giọng nói xa lạ vang lên:
“Cho hỏi ai là người thân của bệnh nhân!”
“Là tôi!” Cô đứng dậy, nhanh chóng đi đến trước mặt vị bác sĩ: “Cha tôi thế nào rồi?”
“Bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng… nhưng mà cơ hội hồi phục là rất thấp. Có thể ông ấy sẽ trở thành người thực vật suốt đời. Chúng tôi rất tiếc.” Bác sĩ nói với chút hối lỗi rồi bỏ đi.
Sự im lặng bao trùm, Gia Ái chỉ đứng tại chỗ, rồi ai đó choàng tay qua vai cô.
“Ái! Con không sao chứ?” Dì Lan hỏi.
Cô nhẹ nhàng đáp:
“Con đi làm thủ tục nhập viện. Dì giúp con chuẩn bị một ít đồ rồi đem đến nha. Tối nay con sẽ ngủ lại đây.”
Gia Ái nói rồi quay người hướng ra quầy tiếp tân. Ở đây dì Lan bật khóc thành tiếng. Những người khác cũng bắt đầu rời đi.
Cánh cửa mở ra rất khẽ, Gia Ái nhẹ nhàng bước đến bên giường của cha mình rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó. Cô đưa mắt nhìn ông, cha cô trông như đang ngủ. Gia Ái kéo chăn lên cao hơn một chút, mọi hành động đều rất dịu dàng. Cô ngồi như thế cho đến khi trời sáng, không hề chợp mắt.
Khi tia nắng đầu ngày xuyên qua cửa kính, Gia Ái đứng dậy kéo tấm rèm cửa sang một phía để ánh bình minh truyền vào phòng.
“Trời sáng rồi ba!” Cô nhỏ nhẹ nói. “Lúc con còn nhỏ ba hay nói buổi sáng thì phải thức dậy tập thể dục, như vậy thì mới mạnh khỏe được. Ba biết không? Khi ba không ở nhà con vẫn thường làm vậy. Lâu rồi thì trở thành thói quen. Con còn có thể làm bữa sáng nữa. Thật ra thì bữa nào con cũng nấu được, chỉ là ba hay đi vắng nên con mới không có cơ hội trổ tài đó thôi…” Gia Ái đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. “Ba thấy chỗ này thế nào? Nếu ba không thích con có thể đổi chỗ khác. Con…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang câu chuyện của cô, Nguyên Phong bước vào nói:
“Ái! Người của tập đoàn cần em đến An Vĩnh. Mẹ anh sẽ đến thay.”
“Ba! Con đi làm việc đây. Ba yên tâm! Con gái ba sẽ làm thật tốt.” Gia Ái nói rồi đứng dậy, cùng Nguyên Phong ra ngoài.
--------------------------------------------------
Lúc Gia Ái đến thì hầu như tất cả những cổ đông lớn của An Vĩnh đều đã có mặt, bao gồm cả Chấn Thiên. Cô gật đầu chào họ một cách trang nhã rồi bước đến chiếc ghế chủ nhưng không ngồi xuống.
“Chắc mọi người cũng biết hiện giờ cha cháu đang có chút vấn đề về sức khỏe.” Gia Ái từ tốn lên tiếng. “Vậy nên từ bây giờ tất cả những quyền hành và chức vụ của ông ở An Vĩnh đều sẽ do cháu tiếp nhận. Rất mong các chú bác giúp đỡ.”
“Không phải là bác đây làm khó dễ gì cháu. Nhưng để cả tập đoàn lớn như vậy ột cô bé làm chủ, bác không thể yên tâm được.” Hà Văn Đông, người có cổ phần đứng thứ hai ở An Vĩnh nói và một số người khác gật đầu ủng hộ.
Gia Ái mỉm cười:
“Cháu biết, nhưng nói thế nào thì An Vĩnh cũng là gia nghiệp. Việc cháu thừa kế chỉ là chuyện sớm muộn. Cháu hiểu nỗi lo của các chú bác đây. Có điều nếu không cho cháu cơ hội, sao mọi người có thể nói cháu không thể?”
Kết thúc câu, Gia Ái kiên định nhìn thẳng vào mắt Hà Văn Đông, mất mấy giây thì ông tặc lưỡi với vẻ thông hiểu:
“Vậy được. Để bác cho cháu một cơ hội. Dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng Eastern Star hiện nay đang gặp một số khó khăn. Chỉ cần cháu giải quyết được để dự án khởi công đúng thời hạn, bác nghĩ sẽ không ai phản đối nữa.”
“Được.” Gia Ái dứt khoát trả lời. “Cháu đồng ý! Nếu như cháu không làm được thì sẽ tự động nhường vị trí này cho người thích hợp hơn.”
Câu nói này làm Hà Văn Đông vui vẻ gật đầu, bởi ông không tin một con bé miệng còn hôi sữa có thể làm nên chuyện gì. Dự án đó chỉ còn hai tháng nữa thì sẽ đến ngày khởi công, trong khi vẫn còn nhiều hộ gia đình nhất quyết không chịu bán đất lại cho An Vĩnh. Cho dù là những người dày dặn kinh nghiệm nhất cũng không thể thuyết phục được họ và… ông sẽ không bao giờ để con bé này thành công. Thỏa thuận xong, Gia Ái lễ độ nói lời cảm ơn rồi ngồi nhìn những người kia lần lượt rời khỏi phòng họp.
Khi chỉ còn lại hai người, Chấn Thiên bước về phía cô:
“Cho dù xảy ra chuyện gì. Hãy nhớ lúc cần giúp đỡ thì gọi cho anh!”
Chương 12. ÁC MỘNG
Trong thế giới của bóng tối, chẳng phải phù thủy rất cô đơn sao?
Gia Ái thường có một giấc mơ, trong đó cô chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, hồn nhiên vui vẻ nắm lấy tay cha mẹ. Cả gia đình ba người cùng đi dạo trên một cánh đồng đầy hoa màu vàng, rồi bỗng nhiên người mẹ buông tay cô ra mà bước về phía một người khác. Gia Ái chạy theo, nhưng đi được vài bước thì cô rơi xuống một chiếc hố. Thế giới của cô lúc này chỉ còn một màu đen. Ở xa phía bên kia có bóng dáng một người đang đứng. Nhưng thật kỳ lạ, mỗi khi cô bước đến thì người đó lại đi xa hơn. Vậy nên cô không dám cử động, chỉ đứng nhìn theo. Gia Ái cảm thấy trong thế giới này người đó là màu sắc duy nhất, là tất cả niềm hy vọng của cô. Thế nhưng cô lại chẳng thể nào chạm tới. Chỉ có thể mãi mãi chờ đợi người đó bước về phía cô.
Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, Gia Ái cũng vì vậy mà chờ rất lâu, lâu đến nỗi cô quên mất mình đang chờ đợi, chỉ đứng như vậy hết ngày này qua ngày khác. Rồi có một đêm giấc mơ ấy thay đổi, người mẹ bỏ đi, cô đuổi theo nhưng cha giữ tay cô lại. Ông ngồi xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt con gái mình.
“Gia Ái! Ba không muốn chờ đợi nữa, bây giờ ba sẽ đuổi theo mẹ con. Nhưng ba không thể đưa con theo được.” Câu nói vừa kết thúc, ông quay mặt bước đi về hướng người phụ nữ kia biến mất. Và Gia Ái giật mình tỉnh giấc cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Dì Lan đặt ly sữa lên bàn cho cô, lo lắng nhìn gương mặt Gia Ái:
“Tối qua dì lại nghe tiếng thét của con. Lại gặp ác mộng phải không?”
Gia Ái uống một ngụm sữa, vui vẻ nói:
“Hôm qua con mơ thấy dì nói không thương con nữa nên sợ quá.”
“Chỉ giỏi nịnh.” Dì ngồi xuống đối diện cô, giọng chần chừ. “Ái… Con có tính đưa ông chủ về nhà không? Có lẽ ông ấy không thích ở lại bệnh viện.”
Nét cười của Gia Ái tắt dần, cô nhỏ nhẹ:
“Dì cho là ba con thích ở nhà sao?” Không có câu trả lời, cô nói tiếp. “Con đã chuyển ông ấy qua phòng dài hạn loại tốt nhất rồi. Ba ghét nhất là ở nhà. Mà thôi, con đi làm nghe dì.”
Cô nói rồi đứng dậy, đi thẳng ra cổng. Gia Ái đến công ty rất sớm, cô ngồi trong phòng làm việc của cha mình ngày trước chậm rãi uống một cốc cà phê. Đôi mắt xinh đẹp mơ hồ nhìn ra phía cửa sổ. Tâm trí cô đang nghĩ về những gì đã và đang xảy ra, nghĩ luôn về cách để giải quyết tất cả. Bây giờ Gia Ái đã thay thế cha mình nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần, đồng thời trở thành chủ tịch kiêm tổng giám đốc của An Vĩnh. Hội nghị cổ đông đột xuất chỉ diễn ra khi có một hay nhiều người nắm giữ trên năm mươi phần trăm cổ phần yêu cầu triệu tập. Nếu không phải Hà Văn Đông gây khó dễ thì cô hoàn toàn không cần vất vả về chuyện ở Eastern Star. Vị trí này, muốn ngồi vững sẽ rất khó khăn.
“Mời vào!” Cô nói khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cô chủ. Nghe nói cô tìm tôi?” Tài xế Thành hỏi.
“Chú ngồi đi… cháu có nghe nói lúc ba cháu xảy ra chuyện chú đã ở bên cạnh ông. Cháu chỉ muốn biết những chuyện đã xảy ra.” Gia Ái nói cùng một nụ cười thân thiện nhưng trái lại tài xế Thành lại có vẻ rất lưỡng lự.
“Cô chủ… thật ra… thật ra ông chủ bảo tôi không được nói với cô… nhưng chuyện đã ra như vầy thì…” Tài xế Thành nuốt khan. “Mỗi lần về đây ông ấy đều đến một nơi, tôi cũng không biết là tại sao, ông ấy không cho tôi theo mà kêu ngồi chờ trong xe.”
“Khoảng bao lâu?”
“Dạ?... À khoảng trên dưới một tiếng. Lần ông chủ phát bệnh thì chỉ đi có mười phút.”
“Cảm ơn chú. Lúc cần cháu mong chú có thể giúp đưa cháu đến đó. Còn công việc của chú, cháu đã nhờ người sắp xếp lại. Chú cứ yên tâm!”
Sau nụ cười nhẹ nhõm và cái gật đầu biết ơn, tài xế Thành bước ra ngoài. Khi chỉ còn lại một mình, Gia Ái lại trầm mặc ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Dựa theo khoảng thời gian ông viếng thăm, thứ ông tìm kiếm chắc chắn phải là một người. Cha cô đã đi tìm ai đó và không muốn cho ai biết. Người quan trọng như vậy vốn chẳng có bao nhiêu. “Người ba muốn tìm…” Trong một khoảnh khắc Gia Ái nhận ra đó là ai. “Nói cho cùng, ba vẫn giữ một đóa bạch trà.”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Chấn Thiên búng tay hỏi, anh đã gõ cửa mấy lần nhưng người trong phòng vẫn không phản ứng.
“Không. Có chuyện gì sao anh?”
“Anh gặp thư ký của em ở ngoài. Thứ này anh đưa hộ cô ấy. Chuyện Eastern Star em đã dự tính gì chưa?”
Gia Ái nhận lấy tập hồ sơ đặt xuống bàn.
“Những chuyện cần làm em đều đã làm rồi.”
“Có cần anh giúp gì không?” Giọng Chấn Thiên quan tâm.
“Nhất định. Em sẽ cần sự hỗ trợ của anh rất nhiều. Nhưng giờ thì em có việc phải đi rồi.” Gia Ái nói xong thì đứng dậy, Chấn Thiên cũng cùng cô ra ngoài.
--------------------------------------------------
“Vậy mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Thì ra Ái Ái ngoan ngoãn lại là công chúa.” Thành Tâm vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu. “Mà Tâm nhìn chỗ nào cũng hổng thấy nhỏ giống, dễ thương nghe lời vậy mà.”
Chị Hồng gật gù:
“Hồi trước tôi còn nghĩ cô tiểu thư chắc xấu dữ lắm. Thì ra là đẹp quá nên giấu.”
“Mấy người nhà giàu lạ ghê. Để con gái vô công ty chạy vặt.” Hạnh Hoa nói, cô không thích việc ai nấy đều khen cô gái khác đẹp.
“A!” Thành Tâm hét lớn. “Tâm nhớ ra rồi.”
“Nhớ cái gì?”
“Tâm nhớ gặp Ái Ái ở đâu rồi. Hôm bữa Tâm đưa đứa em đi xem biểu diễn dương cầm. Ái Ái là cô nghệ sĩ. Lúc đó trang điểm đẹp dã man nên hổng có nhận ra.”
“Chào mọi người!” Gia Ái lên tiếng chào hỏi làm những người kia giật mình suýt đánh rơi mấy ly nước.
“Chủ… chủ tịch!” Thành Tâm lắp bắp. “Hổng phải tụi này trốn việc đâu!”
Gia Ái mỉm cười:
“Em nghĩ mình nợ một lời giải thích với mọi người. Lúc trước là vì để học tập thêm nên em mới làm nhân viên ở đây. Cảm ơn các anh chị đã chiếu cố em.”
Thêm nhiều lời hỏi han thân mật lẫn khách sáo, nhân viên của phòng kinh doanh bắt đầu giải tán. Gia Ái tranh thủ lúc này giữ Thành Tâm lại.
“Chị Tâm. Em có thứ này gửi cho chị.”
“Thiệt hả?” Thành Tâm đọc xong lá thư thì chạy đến ôm lấy Gia Ái. “Thăng chức cho Tâm, cảm ơn nha Ái Ái. Mà thư ký chủ tịch lương có phải rất cao hông?”
“Em có thể nâng lên được.” Gia Ái vui vẻ nói. Để giữ vững chức chủ tịch này cô cần phải có thế lực ở tập đoàn, đây chỉ mới là bước khởi đầu. Những người trung thành với cha cô rất nhiều nhưng người của Hà Văn Đông cũng không ít. An Vĩnh là tổ nghiệp, Gia Ái nhất định không thể thua được.
--------------------------------------------------
Gia Ái về đến Huỳnh gia thì trời đã rất khuya, cô bước xuống xe, mệt mỏi đi vào nhà. Vừa định nói với dì Lan mình không muốn ăn gì thì nhận ra người đang ngồi ở phòng khách. Cô không hề lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn anh.
“Em về rồi à?” Minh Hy đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô, choàng tay ôm lấy. Gia Ái đứng im lặng trong vòng tay người cô yêu. Nhưng thay vì niềm vui có gì đó rất phức tạp. Mất mấy giây Gia Ái đáp lại cái ôm, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh.
“Em không sao chứ?” Giọng anh dịu dàng. Gia Ái vẫn không trả lời chỉ khẽ lắc đầu. “Anh đã đi thăm bác trai… cho dù có chuyện gì cũng phải nói với anh, biết không?”
Giữa “lúc cần giúp đỡ thì gọi cho anh” và “cho dù có chuyện gì cũng phải nói với anh” có bao nhiêu sự khác biệt. Thật ra ý nghĩa cũng tương tự nhau, cái không giống chính là người nói. Nước mắt của Gia Ái trào ra. Cô đang khóc vì điều gì? Vì vui? Cảm động? Mệt mỏi hay đau lòng? Không. Cô khóc vì cảm thấy bản thân quá bi thương, quá tội nghiệp.