Chương 42. ĐẠI GIA CHIẾN
Khi ánh ban mai đến bóng đêm lùi dần về rừng thẳm, thứ để lại không phải hoa tươi mà là sỏi đá.
Buổi tối ngày cuối cùng của kì nghỉ lễ Gia Ái một mình ngồi đọc sách trong phòng, gương mặt thoáng nét bình yên thoải mái. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên xóa tan bầu không khí tĩnh lặng, cô cẩn thận đánh dấu quyển sách rồi đến mở cửa.
“Chào chị dâu!” Ngô Minh Thành nói, trên gương mặt vẫn là nụ cười thân thiện khó tin.
“Cậu đến có việc gì sao?”
Minh Thành tặc lưỡi, tự mình đi vào phòng.
“Lúc nãy anh họ ra ngoài rồi, vậy nên em muốn tranh thủ đến trò chuyện với chị một lát.”
“Cậu muốn nói gì?” Gia Ái lạnh lùng hỏi.
“Thì là chuyện lần trước còn dang dở. Tôi thật sự không hiểu nổi…” Minh Thành hơi cau mày, nét mặt khó nghĩ nhìn cô chằm chằm. “… là rốt cục người như anh họ tôi có sức hấp dẫn gì mà khiến chị sẵn sàng làm mọi thứ cho anh ta. Ví dụ như chuyện của Tường Vân chẳng hạn?”
Cô cười nhạo báng:
“Sao cậu không nói là chuyện của cậu và Tường Vân, cô ta là do cậu chỉ đạo mà?”
“Phải!” Minh Thành nghiêng người về trước, đôi mắt ánh lên tia thích thú. “Và chị cũng tiếp tay. Bởi vì chị dù đã có đầy đủ chứng cứ nhưng vẫn giữ kín việc tôi và Tường Vân lập kế giăng bẫy anh họ, đúng không?”
“Cậu thấy như vậy rất đáng tự hào sao?” Giọng Gia Ái chuyển sang miệt thị.
“Không hề. Chị đâu phải vì tôi mà làm vậy. Là vì tên anh họ ngu ngốc của tôi thôi! Tôi và Tường Vân đều đoán được, chị không công bố mọi việc bởi chị sợ anh ta tổn thương. Chị đúng là người phụ nữ giỏi chịu đựng.” Minh Thành nở nụ cười nửa miệng. “Ngay cả khi anh ta dắt người phụ nữ khác về nhà lên giường chị cũng bỏ qua, thật đáng được tán dương.” Minh Thành vỗ tay thành tiếng, mắt chăm chú nhìn biểu hiện của người trước mặt.
“Là do cậu làm?” Gia Ái hiểu ra mọi chuyện.
“Chính xác! Chỉ là tôi không ngờ đến chuyện đó chị cũng bỏ qua.”
Cô nheo mắt lại, nét phẫn nộ lẫn khinh bỉ:
“Nếu tôi đoán không sai thì lá thư tuyệt mệnh kia cũng là tác phẩm của cậu?”
“Chị biết rõ mà chị dâu, cô ta đâu có kịp viết. Và tôi biết mình có tạo một cái thì chị cũng sẽ chẳng bao giờ vạch trần tôi, vì chị yêu anh ta, đúng kh...” Câu nói bỗng dừng lại, gương mặt của Ngô Minh Thành đã trở nên đông cứng, ánh mắt sững sờ nhìn ra cửa. Minh Hy đang ở đó và có vẻ như anh đã nghe thấy tất cả.
--------------------------------------------------
“Gia Ái! Trả lời tôi, những gì Minh Thành nói có phải là thật không?” Minh Hy hỏi, ánh mắt mãnh liệt nhìn cô. Sự việc bất ngờ này khiến Gia Ái không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng đứng đó. Tại sao lại là bây giờ? Khi mà việc anh biết được sự thật chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp.
“Em nói đi!” Anh lớn tiếng nhắc lại và rồi một âm thanh vang lên, Ngô Minh Thành đang thích thú cười.
“Không cần xác nhận đâu. Đều là thật cả! Anh họ! Anh nghĩ xem bản thân ngốc ngếch đến thế nào.” Minh Thành vừa cười cợt vừa lắc đầu. “Tường Vân… vốn là người tôi sắp xếp ở bên anh. Ban đầu có chút không chắc chắn, nhưng anh lại quá dễ dàng bị đánh ngã, dễ dàng sa vào cái bẫy của loại gái hám tiền như cô ta. Rồi lại vì cô ta mà đòi hủy hôn ước.” Ngô Minh Thành nửa đứng nửa ngồi lên thành ghế sopha, tiếp tục nói. “Tôi cứ nghĩ mọi thứ rất suôn sẻ, nào ngờ ngay lúc quyết định thì cô ta làm bại lộ mọi chuyện với chị dâu đây! Nhưng tôi không ngờ chị dâu này lại vì anh… mà thiệt thòi gì cũng đồng ý chịu đựng. Tường Vân chết đột ngột, tôi thay thế gửi cho anh một lá thư tuyệt mệnh thì anh liền coi như bảo vật, chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc là chúng tôi lại kết hôn.” Minh Hy cắt ngang, anh đã hiểu mục đích cuối cùng cho tất cả mọi chuyện vẫn là Trung Dương.
“Đúng vậy! Tôi phải nói mình rất tức giận, vì cả hai người các người. Nhất là vì cô!” Ngô Minh Thành đi từng bước đến trước mặt Gia Ái. “Nếu không phải vì cô mọi thứ sẽ vô cùng tốt đẹp. Chính vì loại người như…”
“Đừng!” Gia Ái hét lên ngăn cản. Trước khi Ngô Minh Thành kịp nói hết câu Minh Hy đã thẳng tay đấm vào mặt hắn, cứ như vậy cuộc ẩu đả bắt đầu diễn ra và càng lúc càng quyết liệt. Gia Ái đứng đó không biết nên làm gì, cô chỉ sợ mọi người trong nhà sẽ chứng kiến cảnh này, đến khi đó mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết.
“Anh Hy, Minh Thành. Hai người dừng lại đi, ông nội sẽ nghe thấy đó!” Cô cố gắng khuyên ngăn nhưng dường như họ không hề để ý, những tiếng đánh đấm vang lên rõ mồn một cùng với cả âm thanh đồ đạc bị xê dịch hay đổ vỡ.
“Đồ khốn nạn, mày dám làm những chuyện như vậy.” Minh Hy nói rồi thụi một quyền vào bụng Minh Thành.
Hắn ho khan vài tiếng, lớn giọng đáp trả: “Sao hả? Không giữ bộ mặt nho nhã điềm đạm nữa sao? Tôi là đồ khốn thì anh cũng chẳng hơn gì!”
“Dừng tay!” Giọng ông nội vang lên làm chững lại những quả đấm đã sẵn sàng của hai người. Theo sau ông là toàn bộ đại gia đình, cuộc ẩu đả đã gây tiếng động đủ lớn để kéo họ đến đây.
“Rốt cục là có chuyện gì?” Ông nội cất giọng đầy uy quyền, hai chàng trai đã thôi màn đánh đấm nhưng cũng không biết phải đáp thế nào. Ông xoay sang phía khác. “Gia Ái! Con nói ông nghe!”
“Con…” Gia Ái chau mày lưỡng lự, Minh Hy thấy vẻ khó xử của cô liền lên tiếng kể lại những việc Ngô Minh Thành đã gây ra nhưng chưa dứt lời đã bị cắt ngang.
“Nếu anh muốn kể thì tôi cũng giúp.” Và tiếp theo đó là câu chuyện được thêm vào những chi tiết về mục đích của cuộc hôn nhân bên cạnh những gì Minh Hy đã gây ra cho cô. Khi lời nói kết thúc không gian bỗng bị sự im lặng bao trùm, nhưng ai cũng nhận ra cơn giông bão rất nhanh sẽ ập đến.
“Tốt!” Ông nội nói, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại tỏa ra một hơi lạnh ngút trời. “Tốt, nhà này đúng là sinh được hai đứa cháu tốt. Một đứa thì bày mưu hãm hại anh em, còn một đứa… thì vì loại con gái không ra gì mà đòi trả thù, rồi đi giày vò người khác.” Ông nội gật đầu, người hơi run lên. “Tôi sống đến tám mươi mấy tuổi mới phát hiện được nhà mình có hai nhân tài, đúng là thiếu sót mà. Hai người tài giỏi như vậy, nhà này thật không dám chứa.”
“Ông nội!” Ngô Minh Thành khẩn thiết gọi, hắn chột dạ.
“Đừng!” Ông giơ bàn tay lên cao ngăn lại. “Đừng kêu tôi là ông nữa, tôi già rồi, nhận không nổi. Mọi người nghe cho kỹ, kể từ bây giờ, nhà này chỉ có duy nhất một đứa cháu, đó là Gia Ái. Còn hai vị, làm ơn nhanh chóng đi khỏi đây giùm và tốt nhất là đừng bao giờ để tôi nhìn thấy nữa.”
Một cơn chấn động lan tỏa, nét thảng thốt xuất hiện trên gương mặt của tất cả những người trong phòng ngoài trừ chính ông và Minh Hy, anh chỉ đứng lẳng lặng lắng nghe, vẻ trầm mặc buồn bã.
“Cha! Cha không thể làm vậy được. Dù Minh Thành có phạm sai lầm, nhưng dù sao nó cũng là cháu ruột của cha, là con trai con mà.” Chú út là người đầu tiên lên tiếng, nét lo lắng sợ sệt.
Ông nội bật cười xoay mặt về người vừa nói: “Nó là con trai anh nhưng không còn là cháu tôi nữa. Vì tài sản, tiền bạc mà chuyện gì cũng dám làm, tôi làm sao xứng là ông nó được. Anh thấy không nỡ thì cuốn gói đi theo luôn đi.” Câu nói phát ra mang đủ sức mạnh để bất cứ ai chùng bước, vậy nên chú út lúc này hoàn toàn câm nín phải cúi thấp đầu.
Ông nội xoay sang phía Gia Ái, hạ giọng xuống:
“Gia Ái! Ông xin lỗi, là ông không biết dạy con cháu, để nó đối xử tệ bạc với con. Nhưng mà từ bây giờ sẽ không như vậy nữa. Ngày mai, ông sẽ bảo người soạn đơn ly hôn. Sau này con không cần dính líu gì với nó nữa.”
Lời ông nói làm cô tròn mắt ngạc nhiên, ly hôn vốn là ý định của cô nhưng không phải vì lý do hay trường hợp này.
“Không được!” Tiếng phản đối đó không thuộc về cô mà là Minh Hy. “Con sẽ không ly hôn với Gia Ái! Dù cho ông có lấy đi tất cả mọi thứ của con, con cũng sẽ giữ lại cô ấy.”
“Để làm gì?” Ông giễu cợt. “Để tiếp tục dằn vặt con bé sao?”
“Con biết mình đã sai. Con nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy. Vậy nên việc ly hôn con không thể chấp nhận được.” Giọng anh hằn sâu sự kiên định, trong khi đó lòng Gia Ái thoáng chút vui mừng nhưng rồi cô nhắc mình phải nhìn vào hiện thực. Đây có lẽ là cách duy nhất khiến anh đồng ý ký vào giấy ly hôn.
“Thật xin lỗi! Nhưng tôi e rằng cậu không xứng. Bây giờ Gia Ái không những là chủ tịch của An Vĩnh mà còn là người thừa kế của Trung Dương. Cậu có tư cách đó sao?”
“Nó có!” Cha Minh Hy lớn tiếng nói, thu hút hết ánh nhìn xung quanh. “Sao nó lại không có được trong khi nhờ cha nên nó mới như vậy?”
Ông nội không lên tiếng, im lặng chờ nghe những lý lẽ của đứa con trai trưởng.
“Cha ở đây nói nó không đủ tư cách, trong khi cha cũng có hơn gì nó đâu? Chẳng phải trước kia cha cũng vì người đàn bà này mà dằn vặt mẹ con sao?” Bác Hoàng chỉ tay về phía bà nội, lập tức ánh mắt ông nội như có tia lửa phóng ra.
“Ăn nói cho cẩn thẩn!”
“Con nói sai sao?” Bác Hoàng tiếp tục. “Ngày xưa, cha vì bà ta mà luôn lạnh nhạt với mẹ con, sau đó còn sinh ra đứa nghiệt chủng này, để mẹ uất ức mà chết. Gia Ái bây giờ vẫn sống tốt lành, cha nói xem cha với Minh Hy ai tốt hơn ai?”
“Mày!” Ông nội tức giận đến nỗi đứng không vững phải nhờ bà đỡ.
“Chưa hết!”
“Được rồi ông!” Bà Ngọc khuyên can chồng mình.
“Chưa! Bây giờ con mình cũng sắp bị đuổi rồi. Cứ nói hết một lần đi.” Bác Hoàng phẫn uất. “Cha cùng người đàn bà này sinh ra nó nên mới có đứa cháu mất dạy như vậy, rõ ràng là bọn họ hãm hại Minh Hy. Nếu không vì chúng mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này, cha ở đây lại trách phạt hai đứa như nhau. Vốn dĩ cha luôn thiên vị như vậy. Giống như ngày mẹ nhắm mắt, cha cũng vì bà ta phải sinh con mà bỏ rơi mẹ. Đều là các người nợ chúng tôi.” Tia máu hiện rõ trong mắt của bác Hoàng, bao nhiêu tủi nhục và uất hận trong lòng đều tuôn ra. “Nói đuổi? Đuổi Minh Hy đi để người đàn bà không biết xấu hổ này lấy hết tài sản chứ gì? Từ đầu đến cuối bà luôn nói coi tôi như con trai ruột, vậy mà lại nuôi dạy con cháu mình hãm hại người nhà tôi. Bà đúng là độc như rắn rết.”
“Đủ rồi! Tao nói đủ nghe chưa?” Ông nội lên tiếng, giọng lạc đi vì cả sốc lẫn phẫn nộ, cuối cùng ông ngã quỵ xuống. Bà nội và Gia Ái là hai người phản ứng nhanh nhất.
“Con đưa ông đi bệnh viện ngay!” Cô lo lắng nói, cố gắng dìu ông dậy.
“Không cần! Chuyện nhà này tự chúng tôi biết lo.” Minh Thành chạy đến giằng tay cô ra nhưng rồi lại bị Minh Hy xô ngã.
“Mày thử đụng đến cô ấy một lần nữa xem.” Anh cảnh cáo. Minh Thành vừa định đáp trả thì bà nội gằn giọng can ngăn.
Sau một hồi hỗn loạn cũng đưa được ông nội lên xe đến bệnh viện. Ngồi trước phòng cấp cứu Gia Ái im lặng nhìn xuống chân, cô không ngờ mọi việc lại thành ra thế này. Vốn chỉ là chuyện của cô và Minh Hy, nhưng giờ đây cả gia đình đều đang gây chiến. Lúc này, rốt cục là có nên ly hôn hay không?
Chương 43. QUÁ TRỄ
Phù thủy dựng nên bức tường gai, chỉ mong hoàng tử nhìn mình một lần. Đến cuối cùng nụ hôn của hoàng tử vẫn dành cho công chúa.
“Tim của bệnh nhân vốn đã yếu lại bị kích động mạnh dẫn đến tình trạng bị sốc. Tuy đã qua khỏi nhưng bệnh nhân phải ở lại theo dõi thêm. Trong thời gian tới đừng để ông ấy xúc động mạnh. Lát nữa các vị có thể đến thăm rồi!”
“Cảm ơn bác sĩ!” Bà nội nói trong nước mắt. Vị bác sĩ khẽ gật đầu rồi rời đi.
Mọi người trong nhà họ Ngô bên ngoài đều tỏ vẻ nhẹ nhõm lẫn vui mừng nhưng trong lòng tâm tư khó đoán. Đợi thêm nửa tiếng thì tất cả cùng đến trước phòng bệnh của ông nội.
“Mày định làm gì?” Bác Hoàng hỏi Minh Thành khi hắn định bước vào phòng. “Ông đã nói rõ không muốn thấy mặt mày nữa, mày không có tư cách vào đó!”
“Anh hai!” Chú út lên tiếng, vẻ nham hiểm hiện rõ trong mắt. “Nếu không phải là anh thì cha cũng không giận đến mức ngất xỉu. Theo em anh mới chính là người không cần vào thăm.”
“Mày nói cái gì đồ con hoang?” Bác Hoàng đáp trả lập tức.
“Anh!”
“Đủ rồi!” Giọng bà nội đầy tức giận, âm điệu mạnh mẽ khiến mọi người im bặt. “Hai đứa có phải muốn ông ấy vừa tỉnh lại thì đã sốc thêm lần nữa không?”
Những người vừa tham chiến nghe vậy thì thôi việc tranh cãi, chỉ dùng ánh mắt sắc nhọn xoáy vào đối phương. Người xóa tan bầu không khí đầy lửa đỏ này là Minh Hy.
“Con về nhà trước!” Anh trầm mặc nói, không muốn khiến ông tức giận thêm nữa. Gia Ái đứng đó nhìn theo dáng anh, cô hiểu anh đang buồn khổ, nhưng lại không biết bản thân nên làm gì.
Ông nội lúc này nằm bất động trên giường, trên gương mặt già nua hằn rõ vẻ mỏi mệt. Thấy ông như vậy Gia Ái bất chợt nhớ đến cha mình, những người yêu thương cô đều lần lượt trở thành thế này, chẳng biết là do cô cao số hay quá bất hạnh.
“Mấy đứa về nhà đi! Mẹ sẽ ở lại với ông ấy.” Bà nội ôn hòa nói. “Gia Ái! Con giúp bà đem một ít vật dụng cần thiết đến nhé!”
“Dạ!” Cô gật đầu, quay người bước ra ngoài. Bên cạnh bác Hoàng đang bị vợ mình kéo khỏi phòng.
--------------------------------------------------
Một mình trong phòng ông nội, Gia Ái cẩn thận lựa chọn những thứ cần mang vào viện, vừa đặt chiếc áo ấm của ông vào túi xách thì cửa phòng mở ra.
“Gia Ái!” Bà Ngọc lên tiếng gọi, giọng lưỡng lự. “Gia Ái! Mẹ đến muốn nhờ con một việc!”
“Dạ được! Mẹ nói đi!” Cô nhỏ nhẹ.
Bà Ngọc ngước lên nhìn Gia Ái, vẻ khẩn thiết rưng rưng. Rồi bà đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, lời nói vang lên cùng nước mắt.
“Gia Ái! Mẹ xin con, con có thể đừng ly hôn với Minh Hy không?”
Tuy đã đoán được nhưng tình hình thế này vẫn quá khó xử, Gia Ái lúng túng không biết phải phản ứng thế nào.
“Mẹ biết! Mẹ biết nó có lỗi với con nhiều lắm, nhưng mà Gia Ái… nếu bây giờ con ly hôn với Minh Hy thằng bé sẽ mất tất cả, gia đình này cũng sẽ tan nát. Con cũng thấy rồi đó, Hy nó nói sẽ bù đắp cho con, mẹ biết nó nói được làm được. Ái ơi mẹ xin con mà! Bỏ qua cho nó thêm một lần đi, chỉ lần này thôi!” Bà thổn thức từng hồi. “Mẹ không thể nhìn thấy thằng bé bị đuổi đi! Con có trách thì cứ trách mẹ, là mẹ không biết dạy nó, là lỗi của mẹ!” Bà Ngọc vừa nói vừa đấm vào ngực mình, nhưng bà không thấy đau, bởi nỗi đau khi nhìn thấy chồng con mình như vừa rồi đã lấn át tất cả.
“Đừng mà mẹ!” Gia Ái cố gắng ngăn bà lại.
“Gia Ái! Làm ơn hứa với mẹ đi! Đừng rời bỏ Hy vào lúc này. Làm ơn đi con!” Bà Ngọc nói rồi đột ngột quỳ sụp xuống, Gia Ái cũng vì vậy mà quỳ theo. Cô bối rối, hoàn toàn bối rối. Cứ nghĩ đây là cách có thể giúp cô ly hôn nhưng bây giờ lại thành ra bó buộc cô duy trì mối quan hệ này. Nếu như đồng ý với bà, cô sẽ phải đối mặt với những việc sắp tới thế nào đây? Nhưng nếu từ chối… nhìn bà như vậy, cô không thể từ chối.
“Mẹ đứng dậy đi rồi nói!” Cô ân cần.
“Con không đồng ý thì mẹ sẽ tiếp tục quỳ.”
Gia Ái nhìn đôi mắt cương quyết của bà, khẽ gật đầu:
“Con hứa với mẹ. Nhưng mà… đến khi chuyện này qua đi thôi!”
“Được!” Bà Ngọc cười trong nước mắt, theo lực cô đỡ mà đứng dậy. “Chỉ cần con hứa là được. Cảm ơn con Gia Ái! Thật sự cảm ơn con.” Bà nói liên tục, dù lời hứa của cô không trọn vẹn nhưng bà tin với việc con trai mình quay đầu lại, Minh Hy có thể thay đổi mọi chuyện.
--------------------------------------------------
Minh Hy uống nhiều đến nỗi đi không vững nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Anh nhớ rõ từng chuyện đã xảy ra, nhớ những giọt nước mắt cô rơi, nhớ cả những lời cô từng nói. Anh đã làm gì? Đến giây phút này mọi thứ giống như một giấc mộng mơ hồ mà anh vừa tỉnh lại, chỉ khác là nó không thể nào biến mất như chưa từng tồn tại. Anh không tự trách, anh hận mình. Cô đã nói mọi chuyện cô làm đều vì yêu anh, nhưng anh như mù như điếc không hề nghe thấy, chỉ biết ôm lấy những lý lẽ của bản thân. Anh nợ cô, quá nhiều ột đời. Cô chưa từng thay đổi, nhưng không thể là cô bé hồn nhiên ngày trước nữa. Bởi vì chính anh đã mang bóng đêm đến, khiến cho nụ cười kia biến mất và đôi mắt xinh đẹp nhuộm một màu sầu muộn.
Hôm nay anh lớn tiếng nói không thể từ bỏ cô, nhưng lúc này đây anh lại thấy xấu hổ, tư cách ông nội nói, anh quả thật không còn nữa. Thì ra khi hải âu dang cánh bay đi, thứ bỏ lại không phải chiếc lồng sắt mà là chốn dừng chân. Anh khao khát có cuộc đời tự do, mong thực hiện hoài bão, nhưng nào hay biết có một thứ còn quan trọng hơn thế.
“Anh Hy!” Gia Ái nhỏ nhẹ gọi khi thấy Minh Hy bước qua cửa. Cô biết anh đang đau khổ, lúc này không thích hợp cho việc tính toán thiệt hơn. Sau khi rời bệnh viện cô đã trực tiếp về nhà, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì.
Minh Hy đứng trước bậc thềm nhìn cô. Người con gái trước mặt vì anh có thể làm mọi chuyện nhưng anh có thể làm gì cho cô?
“Anh không sao chứ?” Gia Ái chậm rãi đến trước mặt anh, gương mặt mang vẻ lo lắng.
Minh Hy bật cười, tiếng cười chua chát lẫn đau đớn.
“Gia Ái!” Giọng anh bi ai, ánh mắt chất chứa đầy buồn thương. “Tôi biết làm gì với em đây? Sao em lại có thể ngốc ngếch như vậy? Sao lại yêu một kẻ như tôi?”
“Em vẫn luôn nói mình ngốc mà!” Cô nói nhẹ như không. “Anh say rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì cứ để mai tính.”
“Tôi không say! Hơn lúc nào hết, tôi rất tỉnh táo. Tôi đã say lâu như vậy cũng đã đến lúc phải tỉnh lại.” Anh nhìn cô, đôi mắt cương nghị đã đỏ hoe, phút chốc làm cô đau lòng. “Gia Ái! Em nói tôi biết… em có phải vẫn muốn ly hôn không?”
Câu hỏi mang ý nghĩa gì, cô suy xét thật kỹ. Nhìn ánh mắt anh cô biết nếu mình nói phải anh sẽ làm theo ý cô, nhưng còn lời hứa kia, họ không thể ly hôn lúc này. Dù có bao nhiêu uất hận cô cũng không thể để anh mất tất cả. Cho tới khi cô khiến Ngô Minh Thành không gượng dậy nổi, anh nhất định phải ở lại nhà họ Ngô.
“Không phải! Em không muốn ly hôn nữa.”
“Tại sao?” Minh Hy hỏi, gương mặt ánh lên nét vui mừng.
“Vì…” Cô lúng túng. “Chẳng phải anh nói dù mất hết mọi thứ vẫn muốn giữ lấy em sao? Vậy nên em không đi nữa!”
Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Minh Hy, anh vòng tay ôm cô vào lòng, ghì chặt lấy. Phải! Mất tất cả cũng không sao! Anh không ngại làm lại từ hai bàn tay trắng, chỉ cần có người con gái này bên cạnh, anh sẽ không lo lắng gì cả.
“Gia Ái! Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi em!” Minh Hy nói với tất cả sự chân thành mình có, hôn lên mái tóc cô.
Gia Ái không trả lời, chỉ nép vào lòng anh, vùi người trong vòng tay rắn chắc. Chuyện đến nước này kế hoạch ban đầu đã gần như sụp đổ, cô phải thay đổi phương án, phải hạ gục Ngô Minh Thành càng sớm càng tốt, sau đó là rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Minh Hy dịu dàng thì thầm:
“Sau này anh sẽ không để em khóc nữa. Nhất định sẽ bảo vệ cho em thật tốt.”
“Em biết!” Cô khẽ gật đầu.
“Em biết anh sẽ làm vậy, chỉ tiếc là đã quá trễ!”