Chương 14: Chương 37 - 38 - 39

Chương 37. THỜI GIAN

Hoàng tử nhìn về phía phù thủy… tiếc rằng chỉ còn lại bóng đêm.

Minh Hy ngồi trầm ngâm trong phòng mình, mắt nhìn đăm đăm vào tấm ảnh trên bàn. “Tại sao anh không treo nó lên?” Câu hỏi của cô cứ vang vọng trong đầu. Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc đó nhưng chẳng hiểu tại sao mình lại không làm vậy. Hồi tưởng vẻ phẫn uất và những gì cô nói vừa rồi, anh bất giác đưa tay lên nơi trái tim mình. Nó vẫn rất đau. Gia Ái nói đúng, anh chưa bao giờ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ. Trước kia anh cho rằng mình lạnh lùng như thế là tốt cho cô, nhưng anh lại quên mất liệu cô có thật sự cảm thấy vậy là vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn, sự hiện diện của Gia Ái gần như trở thành mảnh ghép trong cuộc sống của anh, anh vẫn luôn nói mình ghét cô nhưng bản thân anh biết cảm giác của mình không phải là vậy. Cái anh hục hặc, anh chán ghét là việc phải tham gia vào cuộc gia chiến kia. Anh khó chịu khi bất cứ mục tiêu nào trong đời cũng phải tính đến lợi ích thiệt hơn, tất cả nỗ lực đều nhằm tranh thắng bại. Anh muốn có một cuộc sống tự do, một khoảng không gian cho anh cơ hội thực hiện mọi ước vọng lẫn hoài bão, nhưng tiếc là Gia Ái lại không thể trở thành một phần trong đó. Ở bên cô, mãi mãi anh cũng sẽ phải sống bó buộc mình như thế, giống như một chú chim hải âu vĩnh viễn xếp cánh sau chấn song sắt, mắt hướng về biển cả nhưng bản thân lại bị giam cầm.

Anh nợ cô? Phải, anh thật sự nợ cô. Đáng ra anh nên cho cô một lời giải thích, không phải chỉ trốn tránh. Nhưng… phải nói như thế nào nhỉ? Có lẽ là anh sợ, sợ mất đi tình cảm của cô, sợ không bao giờ còn thấy nụ cười như ánh ban mai của cô nữa. Anh biết mình ích kỷ, anh muốn bước ra thế giới rộng lớn nhưng vẫn muốn giữ lấy cô. Năm năm sang Anh du học, cô đã thật sự không đến tìm anh dù chỉ một lần, cô gái này nghe lời đến ngây ngốc. Anh giận. Cho dù biết nguyên nhân từ chính bản thân mình nhưng anh vẫn không thể không giận. Rồi anh buộc mình bỏ qua, tập làm quen dần với sự vắng mặt của cô để chuẩn bị ột cuộc sống như anh hằng mong ước. Và một phần trong kế hoạch là Tường Vân, anh cho phép mình bắt đầu một tình cảm khác, muốn nó sâu sắc hơn hình bóng của cô.

Anh quay về, Tường Vân nhất quyết đòi đến xem buổi biểu diễn của cô, anh miễn cưỡng đồng ý. Năm năm trôi qua, cô từ một cô bé trở thành thiếu nữ, xinh đẹp ngọt ngào và thu hút. Anh ngồi đó nhìn cô dạo tay trên những phím đàn, lòng tự hỏi suốt thời gian đó cô có nhớ đến mình hay đã dành tặng nụ cười kia cho kẻ khác. Cô chạy đến gặp anh sau buổi diễn, anh vẫn giữ nét lạnh lùng, đã rèn luyện bao lâu sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế. Hơn nữa… bên cạnh anh còn có Tường Vân, có lẽ giữa anh và cô ấy không có nhiều thời gian như với cô, nhưng anh biết rõ người yêu của mình chỉ có thể là Tường Vân, không phải Gia Ái.

Giữa họ xảy ra cãi vã, anh không bênh vực cô cũng vì anh không thể để cô có chút hy vọng nào nữa. Đã đến lúc anh để cô rời đi, bởi nếu họ ở bên nhau, anh sợ mình rồi sẽ có ngày đổ lỗi cho cô vì những gì bản thân phải chịu đựng. Rồi bỗng Tường Vân xảy ra chuyện, anh tức giận lẫn đau buồn khi cầm lá thư tuyệt mệnh trong tay, nhưng không chỉ có thế, anh còn cả thất vọng. Lý do ư? Vì cô đã thay đổi, cô bé hồn nhiên ngày nào đã trở thành một con người thủ đoạn, nụ cười trong sáng chẳng thể nào là thật nữa. Cô có thể vì bản thân mà ép người khác đến đường cùng. Hình ảnh của cô đã hoàn toàn đổ sụp, anh hận cô, vì điều đó và vì cả Tường Vân.

Anh lên kế hoạch trả thù, những hoài bão kia anh chẳng màng tới nữa. Anh càng không cho phép mình mềm lòng, nhất quyết phải bắt cô trả giá, dù là bằng cả cuộc đời anh. Sau hôn lễ cô dịu dàng chu đáo chăm sóc anh, dù biết rõ anh không ăn thứ mình nấu nhưng vẫn chuẩn bị mỗi ngày. Hiểu rằng anh không đoái hoài gì đến mình nhưng vẫn chờ anh về mỗi tối. Anh không phải không nhận ra, có điều anh lại xem đó chỉ là một màn kịch, cô đang tạo nên một vỏ bọc lương thiện để tranh thủ tình cảm của anh, chẳng có thứ gì là thật cả.

Cô uống nhầm thứ rượu bị pha thuốc, ánh mắt kiên cường đạp lên tất cả sự vật vã. Trong phút chốc anh nhìn cô với khía cạnh khác, mạnh mẽ chứ không phải độc ác. Và rồi Minh Hy dần nhận ra cuộc chiến này đang lâm vào ngõ cụt, vậy nên anh liền củng cố bằng cách bỏ qua trò lừa đảo của cô tiếp viên hộp đêm kia, dùng chuyện đó để khiến cô đau lòng. Thật nực cười, kết quả lại dội ngược về phía anh. Bởi vì khi cô đi rồi anh lại bắt đầu mong nhớ, cho dù anh có cố tình phủ nhận.

An Vĩnh gặp nguy cơ, anh biết chuyện liền từ nước ngoài quay về. Nhưng Gia Ái không hề nhắc đến với anh. Cô thà vất vả một mình chống chọi, cũng chẳng chịu mở miệng nhờ anh giúp đỡ. Ngay cả khi tình trạng cha cô chuyển biến xấu, cô vẫn phớt lờ việc trông cậy anh. Rõ ràng cô có thể nhờ anh đưa đến đó nhưng lựa chọn lại là tự tìm xe. Anh một lần nữa tức giận, anh chưa khẳng định không xem cô là vợ thì cô đã chẳng coi anh là chồng, nhưng khi nhìn thấy cô khóc anh lại quên đi mọi thứ. Về đến nhà, anh ngồi đó chờ cô, trong cơn phẫn uất cô nói mình ước gì chưa từng yêu anh, câu chữ làm anh sững sỡ, bất giác những cảm giác với cô ngày trước lại quay về. Biết cô dùng thân mình để trao đổi với Vũ Kỳ Đức, anh phẫn nộ đến phát điên. Chẳng biết mình vì sĩ diện hay đố kỵ. Mặc cuộc hôn nhân này có thật hay không, Huỳnh Gia Ái cũng là vợ của anh, cô cứ như vậy mà mang mình đi giao dịch, thử hỏi sao anh có thể không giận. Nhưng rồi sự phẫn nộ lại một lần nữa bị dập tắt bởi nước mắt của cô, nhìn gương mặt đẫm lệ đó, bao nhiêu cứng rắn đều bị hòa tan. Dù vậy anh vẫn không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn không thể chấp nhận được những cảm giác kia, chẳng hề biết rằng cơ hội của mình đang dần biến mất.

Sau khi cô gặp chuyện ở quán bar, anh trách mình thì đã quá trễ. Khi biết bọn khốn kia đã làm gì cô, mọi lý trí bị lấn át, sự chính trực thường ngày tan vào không khí, chỉ có sự phẫn nộ cùng cực hiện diện. Anh bỏ mặc tất cả những nguyên tắc của bản thân, tìm người bắt bọn chúng trả giá, anh biết làm vậy cũng chẳng cứu vãn được gì nhưng lại không thể nhắm mắt cho qua. Nguyên nhân tại sao anh chưa hề nghĩ tới, anh chỉ biết chúng phải bị trừng phạt. Nhưng sự việc sớm đã đi quá xa, Gia Ái thay đổi, vẻ dịu dàng thay bằng nét lạnh lùng, lòng quan tâm nhường chỗ cho sự lãnh đạm. Việc cô đòi ly hôn chẳng khác nào cái tát vào mặt anh, làm cho anh thức tỉnh, rằng nếu bây giờ anh không bảo vệ thì sẽ mãi mãi mất cô. Anh lớn tiếng nói cô thuộc về mình, lần đầu tiên anh đối mặt với chính bản thân, thừa nhận đó là cảm giác của anh. Cô là của anh, đó không phải một câu bông đùa mà là lời tuyên thệ.

Cô tức giận muốn phá nát tấm ảnh, anh giằng lấy làm cô bị thương. Anh không phải vì so sánh vị trí giữa hai người, Tường Vân do anh nên tự sát, nói thế nào anh cũng không thể không cảm thấy nợ cô ấy. Nợ người khác một cuộc đời, dù về tình hay nghĩa anh vẫn phải làm vậy. Cô hành hạ bản thân, lòng anh đau cùng một chỗ. Khó khăn lắm mới đưa được cô đến bệnh viện lại phải nhìn thấy cô vì vết thương mà khổ sở, anh đứng bên cạnh không hề hả hê, chỉ có đau đớn. Vậy nên dù bị cô cắn đến chảy máu anh vẫn thấy tốt, ít ra cô có thể dễ chịu hơn. Và rồi đêm nay cô phẫn uất đem tất cả nỗi lòng thẳng thắn nói với anh, anh mới hiểu ra đã đến lúc người trả giá là anh.

Dù cố tình che lấp, giẫm đạp hay phủ nhận, cuối cùng anh cũng phải đối diện với bản thân. Thì ra giữa những hoài bão và cô, anh sớm đã có chọn lựa từ lâu, chỉ là mất quá nhiều thời gian để thấu hiểu.

“Anne! Anh xin lỗi!” Minh Hy trầm mặc nói rồi mang tấm ảnh để sâu dưới ngăn tủ. Bây giờ anh không thể làm gì cho Tường Vân nữa. Anh không tin vào kiếp sau, nhưng nếu có anh sẽ trả cho cô ấy, vì lúc này anh phải sống ột người khác.

Chương 38. TIA SÁNG

Trong giấc mơ kia anh chưa từng quay đầu lại, tia sáng cuối cùng tàn lụi giữa màn đêm.

“Mẹ ra ngoài lấy ít nước!” Bà Điệp nói nhanh rồi ra khỏi phòng bệnh.

Gia Ái chỉ im lặng, chậm rãi bước đến trước mặt Minh Hy, lạnh nhạt nói:

“Anh tới đây làm gì?”

“Tôi đến thăm ba, cũng lâu rồi không gặp ông.” Minh Hy từ tốn nói. “Tối qua em ở lại nhà Bối Lâm không có việc gì chứ?”

“Sao anh…?” Cô muốn hỏi rồi bỗng vỡ lẽ. “Là anh Phong nói đúng không?... Ba tôi rất ổn, nếu không có việc gì nữa thì anh về đi!” Câu từ tuy đã thay đổi nhưng nhiệt lượng chẳng tăng lên tí nào.

Minh Hy không đáp vội, anh trầm ngâm nhìn cô một lát rồi lên tiếng:

“Tối nay đừng ngủ ở ngoài nữa. Tôi không yên tâm!”

Cảnh cửa đã khép lại sau lưng nhưng tác động của lời nói vừa rồi vẫn còn đâu đó. Gia Ái khẽ nhắm mắt, hít sâu một cái, bước đến ngồi xuống cạnh giường.

“Đó là con rể của ba… nhưng chỉ là bây giờ thôi, con quyết định ly hôn rồi, nếu anh ấy không chịu ký thì con sẽ tự nộp đơn.” Cô nhỏ nhẹ nói. “Ba muốn biết lý do à? Ba đừng hiểu lầm nhé, con không phải vì bệnh của mình mà làm vậy đâu! Con là vì…”

“Gia Ái!” Giọng bà Điệp vang lên làm cô giật mình. “Con bị bệnh gì?”

“Chẳng có gì quan trọng cả.” Cô lảng tránh.

Bà bước về phía cô, nét mặt đầy vẻ lo sợ và quan tâm.

“Nói ẹ biết, con rốt cục bị bệnh gì? Là… là về mắt đúng không? Vậy nên lần trước con mới đến hỏi mẹ. Coi như mẹ xin con, nói ẹ biết đi Ái!”

Cô đứng đó nhìn khuôn mặt người mà mình vẫn luôn mong mỏi suốt những ngày tháng tuổi thơ, tự hỏi có phải nên nói với bà. Cô không muốn, cô biết bà sẽ lo lắng ình, cũng sẽ vì vậy mà tự trách, nhưng đến lúc này đã chẳng còn có nhiều sự lựa chọn nữa.

“Đúng là mắt con gặp một chút vấn đề, nhưng chỉ cần ra nước ngoài điều trị thì sẽ không sao nữa.” Cô trả lời với gương mặt suy tư nhìn về phía cửa sổ, lời giải thích này chỉ theo hướng tích cực nhất mà thôi.

“Vậy sao con không đi ngay đi? Chữa trị càng sớm càng tốt mà.” Bà Điệp sốt ruột.

“Con biết! Nhưng việc ở đây con cần sắp xếp một chút.” Cô xoay người lại, chần chừ nói. “Mm… mẹ! Dọn về nhà ở đi! Như vậy sẽ tiện chăm sóc cho ba, con cũng yên tâm hơn.”

Không cần đến đề nghị của cô, chỉ riêng từ mẹ được cất lên bà Điệp đã bật khóc, vì vui và cả vì xấu hổ. Bà biết mình nợ đứa con gái này rất nhiều, nợ nhiều nhất là về một gia đình hoàn chỉnh.

“Chỉ cần con chịu đi chữa bệnh, chuyện gì mẹ cũng đồng ý!” Bà trả lời trong những giọt nước mắt, bà biết mình không xứng được đối đãi như vậy, nhưng bây giờ bất kể cô nói gì bà cũng sẽ nghe theo.

Gia Ái khẽ mỉm cười:

“Con sẽ báo với dì Lan và anh Phong. Sau khi kết hôn con đã không sống ở đó nữa, mẹ có việc gì cứ trực tiếp gọi cho con.”

Bà Điệp gật đầu rồi lên tiếng hỏi:

“Ái! Giữa con và Minh Hy có phải có chuyện gì không? Lúc nãy hai đứa gặp nhau không khí rất tệ. Có phải vì vậy nên con mới muốn ly hôn?”

“Giữa con và anh ấy…” Cô lưỡng lự vài giây. “Chỉ là hôn nhân thương mại thôi, không có tình cảm. Chuyện ly hôn vốn chỉ là sớm muộn, nhưng con định qua kỳ nghỉ tết mới thông báo với ông nội. Con không muốn ông buồn.”

“Nếu vậy thì sao nhất định phải là lúc này? Khi mà con bị bệnh.” Bà Điệp thắc mắc, bà tin rằng cuộc hôn nhân của con gái mình không thực tế như cô nói, bởi vì bà biết cô rất coi trọng tình cảm và cũng rất mạnh mẽ. Gia Ái đã tha thứ cho bà sau bao nhiêu tội lỗi, cô cũng có thể một mình gánh vác An Vĩnh, người như vậy sẽ không dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, cũng chẳng phá vỡ nó ngay lúc cần đến nhất.

“Anh ấy không yêu con!” Cô nói rành mạch rồi bước về phía cửa. “Mẹ ở lại chăm sóc ba nhé! Con về trước!”

--------------------------------------------------

“Gia Ái!” Tiếng gọi của Minh Hy vang lên sau cánh cửa.

Cô nghe thấy thì chậm rãi bước xuống giường đến mở cửa phòng: “Có chuyện gì sao?”

“Ngày mai chúng ta phải đến nhà ông, nhưng tôi không biết phải mang theo gì. Em qua giúp tôi được không?” Anh ôn hòa đề nghị và hết bảy phần đề nghị này là nói dối. Anh vốn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại muốn dựa vào sự chu đáo của cô hơn. Thật ra mang theo gì không quan trọng, vì thứ anh muốn giữ bên mình nhất ngày mai sẽ cùng đi. Minh Hy biết rõ đây là dịp tốt nhất để cả hai làm hòa, khi mà họ không cần phải chia phòng trong suốt mười ngày, và Gia Ái muốn ông nội có một kỳ nghỉ vui vẻ.

Đáp lại, cô chỉ khẽ gật đầu, bước sang phòng anh, mở tủ quần áo bắt đầu chọn và sắp xếp trang phục, xong rồi thì chuyển sang những vật dụng cần thiết. Ngày mai đã nghỉ tết, nhắc đến việc ly hôn lúc này chỉ sợ lại có chuyện không hay.

“À… tôi muốn mang theo chúng nữa!” Minh Hy nói, trên tay anh là cà vạt và mấy chiếc áo cô mua, những thứ mà anh chưa bao giờ đụng đến, chỉ để mặc chúng trong ngăn tủ, thậm chí anh còn từng không buồn nhìn tới.

Gia Ái lướt mắt từ tay anh đến khuôn mặt, khẽ lắc đầu:

“Có lẽ không vừa đâu, vì lâu rồi!”

“Được! Vậy tôi thử xem!” Minh Hy từ tốn nói, chọn một chiếc sơ mi trong số đó, trực tiếp cởi bỏ lớp áo đang mặc, để lộ toàn bộ nửa thân trên rắn chắc. Thấy anh như vậy, Gia Ái không đến nỗi ngượng ngùng nhưng cô cũng tránh ánh mắt đi.

“Thế nào?” Giọng anh hỏi làm cô chú ý, anh đã hoàn thành việc thay đổi. Gia Ái phát hiện phần cổ áo phía sau bị gấp lại, cô nhẹ nhàng đưa tay lên cân chỉnh, bất giác giống như choàng tay lên cổ anh. Đến lúc xong việc thì Gia Ái nhận ra tay mình không thể rút về, bởi vì Minh Hy đang giữ lấy.

“Anh?... Buông tay ra!” Gia Ái cố giằng tay mình lại nhưng anh không có vẻ gì là nghe cô nói. Đôi mắt đẹp như tranh với ánh nhìn sâu thẳm của anh chỉ chăm chú hướng về cô.

Mắt Gia Ái không tốt về đêm, tuy có thể sinh hoạt như bình thường nhưng tầm nhìn đã thu hẹp lại rất nhiều. Có điều ngay giây phút này cô càng lúc càng nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Gia Ái phản đối, cô hiểu anh đang muốn làm gì.

“Buông…”

“Gia Ái!” Giọng Minh Hy nghe như đang thì thầm lập tức khiến cô khựng lại và giọng nói kia tiếp tục vang lên. “Em thật sự rất đẹp!”

Câu nói kết thúc bằng việc anh kéo tay cô vòng qua eo mình, tiến sát vào lòng anh. Minh Hy cúi xuống, đặt bờ môi mình lên cánh môi hồng đào kia. Sự tiếp xúc này lập tức khiến Gia Ái nhận ra hậu quả của một tích tắc lơ là. Rồi cô quay mặt tránh sang, tức tối kéo tay lại chỉ tiếc so với anh thì sức lực này hoàn toàn không tương xứng.

“Buông ra mau! Anh có biết bản thân đang làm gì không?” Động thủ không được nên Gia Ái phải chuyển sang động khẩu.

Minh Hy nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô mà mỉm cười.

“Dĩ nhiên là biết.” Giọng anh vui vẻ. “Nhưng em đâu cần phản ứng như vậy. Tôi hôn vợ mình thì có vấn đề gì?”

Từ “vợ mình” làm Gia Ái xoay lại, nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên hay cảm động, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng đậm màu mỉa mai.

“Không có vấn đề? Vậy anh không thấy làm vậy là có lỗi với Anne của anh à?”

Tác động của câu nói không phải nhỏ, trong chốc lát khiến Minh Hy nới lỏng tay, cô cũng nhờ vậy mà thoát khỏi vòng kìm kẹp.

“Vali vẫn còn chỗ trống, anh muốn mang gì thì tự lấy đi!” Gia Ái nói nhanh rồi bước về phía cửa. Cô không vui, Tường Vân vẫn là người chiến thắng, cho dù anh có nồng nhiệt với cô, chỉ cần nhắc đến cô ta thì mọi chuyện đâu lại vào đó. Nhưng trong tình thế bây giờ thì việc này cũng không phải không tốt, vì cô có thể dựa vào nó để ngăn bản thân sa lầy lần nữa. Tất cả những việc cần chuẩn bị đều đang ổn thỏa, nếu lúc này cô lạc lối thì bao nhiêu công sức sẽ hóa thành mây khói.

“Gia Ái!” Anh gọi khi cô vừa mở cửa phòng. “Tôi không phải vì Anne mới để em đi… mà vì sắp tới chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian. Quyết định của em, tôi chắc chắn sẽ thay đổi được.”

Gia Ái không đáp, cũng chẳng quay người, cứ như vậy bước ra ngoài đóng cánh cửa lại sau lưng, ngăn cách anh với thế giới của mình. Cô tin những gì anh nói, nhưng không thể cho phép bản thân chấp nhận. Anh có thật lòng hay không vốn chẳng còn quan trọng nữa, bởi dù thế nào cô cũng phải rời khỏi anh. Tỷ lệ chữa trị thành công của thiết bị phục hồi võng mạc chỉ mang tính tương đối, và không ai có thể đảm bảo mắt cô sẽ khỏe lại. Điều này đồng nghĩa với việc một kết cục tốt đẹp ối tình này chỉ là ảo tưởng viển vông.

Chương 39. HÔN NHÂN NGỌT NGÀO

Mùa mới đến hoa trà lại nở.

Minh Hy dừng xe lại, lịch thiệp bước xuống mở cửa bên ghế phụ cho Gia Ái. Cô cứ nhàn nhạt nói cảm ơn rồi đi thẳng vào nhà, hành lý đã có người giúp việc mang lên lầu. Sau khi chào hỏi mọi người cô ra vườn ngồi với ông, vừa uống trà vừa trò chuyện.

“Ông nghe nói Nhã Điệp đã quay về!” Ông nội nói. “Ông rất vui khi con chịu tha thứ ẹ mình.”

Gia Ái chậm rãi rót trà ra ly. “Nói thế nào bà ấy cũng là mẹ con, con biết ba sẽ vui khi con làm vậy.”

“Ừ!” Ông nội gật đầu, nhận lấy ly trà cô mời. “Ông cũng biết thằng Thanh vẫn chưa quên được mẹ con. Ông còn nhớ lúc hai đứa kết hôn ông nội con không đồng ý, mà cả ông cũng vậy… nhưng rồi thằng Thanh cứ kiên trì thuyết phục cho đến khi chúng ta gật đầu. Cũng may lúc đó ông suy nghĩ lại, nếu không đã chẳng có con rồi. Ông không tưởng tượng nổi không có Gia Ái thì sẽ như thế nào. Đứa cháu ngoan ngoãn thế này ông biết phải tìm ở đâu.”

Gia Ái khẽ nghiêng đầu cười tinh nghịch, trước mặt ông cô luôn là một đứa trẻ đáng yêu như thế. Nhưng sâu bên trong tim mình Gia Ái đang đau nhói, cô rất sợ, sợ một ngày nào đó ông biết việc cô vốn không phải con cháu họ Huỳnh, tình thân ông dành cho cô, nếu biến mất… cô sẽ chẳng còn gì cả. Chỉ là một đứa con hoang đi vay mượn thâm tình.

Vì còn sớm nên thêm vài câu tán gẫu nữa rồi cả hai quyết định đánh một ván cờ. Khi thế trận đang ngang ngửa thì Minh Hy một lần nữa đến tham quan.

“Lần này con có chắc không cần Hy nó giúp không?” Ông nội vui vẻ hỏi.

Gia Ái vừa định đáp thì bị cướp lời, Minh Hy mỉm cười nhìn cô, giọng điệu thay đổi cho thích hợp với tình hình.

“Em không cần từ chối đâu! Vì anh nhất định sẽ giúp, không để vợ mình bị ai ăn hiếp.”

Hết đường thoái lui, Gia Ái cười nhẹ cho qua, Minh Hy biết chắc cô sẽ không phản đối, sự hiện diện của ông nội chính là cơ hội cho anh gần gũi với cô. Hơn nữa ông cũng có vẻ rất hài lòng khi hai người hòa thuận thế này.

“Anh nghĩ lên tượng sẽ hay hơn.” Minh Hy nhắc nhở khi Gia Ái muốn dùng quân sĩ để phòng thủ. Cô xoay sang nhìn anh một cái rồi làm theo. Thêm hai mươi phút nữa thì ván cờ bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, và người chiếm ưu thế là Gia Ái. Cô còn đang phải suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Minh Hy đã có câu trả lời, anh áp sát đến nói nhỏ kế hoạch của mình vào tai cô. Ngoài chuyện tiếp thu thì Gia Ái nhận ra tư thế này quả thật quá kỳ cục, đặc biệt là khi da cô rất nhạy cảm.

“Hai đứa vẫn thường thế này à?” Giọng bà nội vang lên làm Gia Ái vội đẩy anh ra.

Ông nội hài hước nói:

“Hy nói sợ tôi ăn hiếp Gia Ái nên phải hỗ trợ kiểu này!”

“Thật sao? Hồi trẻ ông con chưa bao giờ đối xử ngọt ngào với bà như vậy đâu.” Bà nội nói cùng cái nháy mắt.

“Anh ấy chỉ giúp con đánh cờ thôi mà bà!” Gia Ái phân bua.

Bà nội vẫn tiếp tục trêu chọc, nói mát mẻ với ông:

“Hồi trước hình như ông chưa từng chỉ tôi đánh cờ thì phải?”

“Tôi thật là thiếu sót quá!” Ông nội tặc lưỡi tiếc nuối rồi cả hai người cùng bật cười, nhưng không phải chỉ có hai người vui vẻ, khóe môi Minh Hy cũng đang cong lên. Trong khi đó gương mặt Gia Ái đã chuyển sang màu đỏ. Tình huống này hoàn toàn không có trong dự tính và có lẽ những ngày tới cô còn phải đối mặt với nhiều trường hợp thế này nữa. Nghĩ đến đó Gia Ái chỉ biết thở dài.

--------------------------------------------------

“Chào chị dâu!” Ngô Minh Thành nở nụ cười chào hỏi thân thiết đến nỗi hoàn toàn không thể tin được.

Gia Ái mỉm cười đáp lại:

“Minh Thành! Lâu rồi không gặp! Dạo này cậu thế nào?”

“Tôi vẫn rất tốt, còn chị? Vẫn được anh họ yêu thương chứ? Tôi thật sự ngưỡng mộ hai người, ngọt ngào như vậy…” Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, cả hai đang đứng trên hành lang tầng hai sau giờ ăn tối.

“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nghĩ lại… cũng nhờ có cậu nên chúng tôi mới có thể thuận lợi kết hôn. Có phải tôi nên nói thêm một lời cảm ơn không?” Gia Ái nói mỉa mai cùng ánh mắt sắc nhọn.

Nụ cười trên gương mặt Ngô Minh Thành bỗng hóa đá, nhưng chỉ mấy giây sau thì lại một nụ cười khác xuất hiện, gia cố thêm sự niềm nở.

“Chị dâu! Công bằng mà nói chuyện này phần lớn là do công sức của chị. Chị thật sự làm tôi bất ngờ lắm! Không thể tin được là phía sau vẻ ngoài dịu dàng lương thiện này lại là một con người như vậy…” Ánh mắt Ngô Minh Thành hàm chứa đầy ẩn ý.

Đôi mắt Gia Ái nheo lại, giọng cô lạnh như băng:

“Ý cậu là gì?”

“Chị…”

“Gia Ái!” Tiếng Minh Hy làm gián đoạn cuộc trò chuyện, anh nhận ra không khí căng thẳng lúc này. “Có chuyện gì vậy?”

“Không! Em chỉ hỏi thăm chị dâu vài câu thôi.” Ngô Minh Thành gật nhẹ đầu rồi bước xuống cầu thang. Gia Ái thấy vậy cũng chẳng giải thích gì nữa, quay người bước vào phòng.

“Minh Thành đã nói gì với em?” Minh Hy hỏi sau khi đóng cửa lại.

Gia Ái định lảng tránh câu hỏi nhưng từ ngữ lại thay đổi sau một giây.

“Cậu ấy nói rất ngưỡng mộ chúng ta, vì cuộc hôn nhân này rất ‘ngọt ngào’!” Cô cứ tưởng câu nói sẽ làm anh khó chịu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Minh Hy chỉ bình thản bước từng bước về phía cô.

“Sao Minh Thành lại biết nhỉ? Tôi đang nghĩ phải ngọt ngào với em như thế nào đây.”

Nhìn ánh mắt mờ ám của anh, Gia Ái cứ như vậy mà bước lùi lại, nhưng rồi con đường phía sau bị chặn, cô va phải bức tường, đành áp lưng lên đó.

“Tôi không cần! Anh đi ra đi!” Cô lớn tiếng.

“Mặt em đỏ hết cả rồi! Tôi còn chưa bảo mình muốn làm gì mà.” Khuôn mặt Minh Hy đầy nét cười, anh chống tay cạnh hai vai cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện. “Em nói xem em phản ứng thế này nghĩa là gì?”

“Minh Hy! Con có trong phòng không? Ông bảo con xuống nhà.” Giọng bà nội xuyên qua cánh cửa, xóa tan bầu không khí ám muội trong phòng. Minh Hy tặc lưỡi, nghiêng đầu một cái rồi bước đi. Gia Ái còn chưa kịp vui mừng lại nghe giọng anh.

“Đừng có chạy mất đó! Lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Cùng với âm thanh cánh cửa đóng lại là tiếng thở phào của cô. Gia Ái không tin anh sẽ làm chuyện gì quá đáng ở đây, nhưng rồi cô nhớ ra cả hai đã ký tên vào giấy chứng nhận kết hôn, và những chuyện cô nghĩ là quá đáng hoàn toàn hợp pháp trong trường hợp này. “Mình phải làm sao đây?” Gia Ái cắn môi than thở.

Và cách mà cô nghĩ ra chính là đi ngủ thật sớm để tránh mặt anh. Gia Ái làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi leo lên ghế sopha cố gắng ngủ thật nhanh. Mối quan hệ này sớm phải kết thúc và cô chẳng cần nó tiến triển thêm gì nữa.

Minh Hy về phòng đã hơn mười một giờ tối sau khi anh kết thúc cuộc họp nội bộ với ông, cha cùng phía chú út về những kế hoạch đã và sắp thực hiện của Trung Dương. Nhìn Gia Ái ngủ trên ghế, anh khẽ mỉm cười rồi bỏ vào toilet, đến lúc quay ra, Minh Hy đi thẳng đến chỗ cô và…

“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!” Gia Ái lớn tiếng phản đối khi phát hiện bản thân bị nhấc bổng.

“Nếu anh làm vậy em sẽ ngã từ độ cao trên một mét rưỡi.” Anh thản nhiên nói. “Và phòng chúng ta dùng chung một bức tường với phòng ông.” Kết thúc câu là lúc Minh Hy đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, tung chăn lên đắp lại cho cả hai. Anh cũng chẳng mang theo chiếc gối trên ghế mà thay vào đó là để cô gối đầu trên tay mình, ôm trọn lấy.

“Buông ra đi!” Gia Ái không thôi màn phản kháng, tư thế này thật sự quá thân mật.

“Gia Ái!” Giọng Minh Hy lại quay về chế độ thủ thỉ. “Anh lạnh!”

Và vòng tay anh siết chặt hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, kéo cô áp sát vào lòng mình. Gia Ái đã ngừng chuyện vùng vẫy nhưng người cô cứng nhắc, phải hơn nửa tiếng sau cơ thể đó mới từ từ thả lỏng, cô ngủ thiếp đi trên tay anh. Trong giấc mơ đêm nay, liệu anh có bước về phía cô?