Chương 53: St.james

Tình yêu như một tách trà, có ngọt có đắng có cả chua cay.

Minh Hy bước ra khỏi sân bay London Heathrow, anh kéo chiếc valy đứng cạnh chiếc cột, dùng nó để che chắn tầm nhìn của hai người phía trước. Họ đang chuẩn bị đón xe đến nơi nào đó. Chiếc xe kia vừa rời bánh Minh Hy liền chạy đến một chiếc Audi chờ sẵn bên ngoài rồi leo lên.

“Hello Wilson! Please follow that car!” Minh Hy nói nhanh với người bạn đại học của mình bằng tiếng Anh và chiếc xe di chuyển ngay lập tức. Wilson đã được thông báo trước về mục đích chuyến đi này của người bạn cũ nên anh cũng chẳng buồn thắc mắc.

“Don’t worry, everything will be ok! I will not lose sight of them.” Wilson trấn an khi thấy Minh Hy cứ bồn chồn không yên.

Sau gần nửa tiếng khởi hành cả hai chiếc xe dừng lại phía trước khách sạn The Goring gần cung điện Buckingham. Minh Hy ngồi đó nhìn những nhân viên phục vụ dỡ hành lý giúp cha mẹ vợ mình, anh không dám đến gần, sợ rằng cha sẽ không để anh gặp cô. Suốt hai năm qua thái độ của ông với anh vẫn không cải thiện mấy, anh không hề trách ông, anh biết mình đáng bị như vậy. Đợi đến khi họ đã vào trong anh nói cảm ơn sự giúp đỡ của Wilson rồi bước ra ngoài. Anh cũng đã đặt sẵn phòng ở đây, chuyện theo đuôi chỉ để chắc chắn không xảy ra sơ suất.

Suốt một ngày sau đó, ông Thanh và bà Điệp ra ngoài, họ đi tham quan một vòng cung điện Buckingham lẫn St.James, trông họ không khác gì những khách tham quan bình thường, chẳng hề có vẻ như đi thăm ai đó. Minh Hy dĩ nhiên rất sốt ruột nhưng đồng thời cũng rất kiên nhẫn, anh đã chờ cô gần ba năm, thêm một hai ngày vốn không thành vấn đề, chỉ sợ rằng thứ anh chờ đợi sẽ không xảy ra. Nếu anh không thể tìm thấy cô, cảm giác sẽ giống như anh đã mất cô lần nữa. Anh không muốn và cũng không dám đối mặt.

Ngày hôm sau, cặp vợ chồng kia lại ra ngoài nhưng không khác gì hôm trước, chỉ tham quan rồi lại tham quan. Khi trời đổ về chiều, Minh Hy vẫn chăm chỉ lái xe theo sau họ, để tiện lợi cho việc tìm kiếm anh đã nhờ Wilson mua hộ nó. Quá tập trung vào chiếc xe phía trước, Minh Hy suýt nữa vượt đèn đỏ, nhưng việc phanh lại kịp lúc đồng nghĩa rằng anh đã để mất dấu họ. Cho đến khi đèn chuyển xanh thì chiếc xe kia đã hoàn toàn biến mất.

Minh Hy bất lực đấm tay vào vô lăng. Không biết mình bỏ lỡ điều gì chính là bỏ lỡ lớn nhất. Cảm giác sợ hãi lẫn tiếc nuối lúc này khiến anh như ngồi trên lửa đỏ.

--------------------------------------------------

Thêm một ngày nữa trôi qua không có tiến triển, Minh Hy tuy có nản lòng nhưng không hề nghĩ đến bỏ cuộc. Anh biết mình không thể làm vậy được. Rồi mọi chuyện bỗng như rõ ràng hơn khi anh nhận ra mỗi ngày cha mẹ vợ mình đều đến công viên St.James. Thông thường họ chỉ ngắm cảnh ở phía tây hồ nước nhưng hôm nay thì không, họ đi dọc bờ hồ rất lâu, từng bước chậm rãi rồi dừng lại nhìn sang bên kia trò chuyện vài câu. Minh Hy lập tức nhìn theo họ, và anh nhận ra họ đang nhìn gì. Cô đang ở đó, ngồi trên chiếc ghế gỗ hướng ra hồ, dáng vẻ bình thản ung dung.

Anh không suy nghĩ hay đắn đó, xoay người cố gắng chạy thật nhanh đến bên cô. Ở phía sau bà Điệp lên tiếng:

“Ông cuối cùng cũng chịu tha cho thằng nhỏ.”

“Nó theo đến tận đây thì coi như là có thành ý. Mà tôi làm vậy chủ yếu vì con gái mình thôi. Ái nó cứ như vậy mà đi thì lợi cho thằng nhóc đó quá!” Ông Thanh gật gù nói, trong giọng điệu mang nét vui vẻ. Rồi ông đưa tay lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra nhấn số.

Bà Điệp mỉm cười, bà biết chồng mình chỉ nói cứng vậy thôi chứ thật lòng ông cũng yêu quý Minh Hy. Suốt hai năm nay thằng bé khổ sở thế nào họ đều thấy rõ. Bà đã không ít lần khuyên chồng mình cho Minh Hy biết chỗ con gái ở nhưng ông nhất định không đồng ý, lý do chỉ vì lo sợ thằng bé này sẽ như Gia Ái nói, vì trách nhiệm mà yêu thương nó. Cho đến khi ông chắc chắn Minh Hy thật lòng ông mới sắp xếp chuyến đi này rồi để lộ cho Nguyên Phong biết. Cốt yếu chính là tạo cơ hội cho Minh Hy và cho cả con gái của họ nữa.

Thở hổn hển, khi đã nhìn thấy rõ người con gái mình chờ đợi, người mình yêu thương và mong nhớ, Minh Hy bước chậm lại, từng bước một đi về phía cô. Gia Ái ngồi đó, dưới ánh hoàng hôn vẻ mặt cô rất dịu dàng, đôi mắt tĩnh lặng nhìn ra hồ nước. Tất cả như tạo nên một bức tranh lãng mạn và hoàn hảo.

“Ôi xin lỗi!” Một cậu bé vội vàng nói khi làm ngã chiếc gậy gác bên cạnh cô. Gia Ái khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô cúi người xuống, đưa tay nhặt chiếc gậy lên.

Minh Hy bỗng đứng chững lại, những gì anh đang thấy lần nữa nhắc anh về một hiện thực, thứ khiến con tim lần nữa rỉ máu. Cô đã bị mù.

Bàn tay mò mẫm dưới làn cỏ xanh mượt, Gia Ái đang cố gắng tìm chiếc gậy của mình. Đôi mắt xinh đẹp của cô giờ đây không còn nhận được bất cứ tia sáng nào nữa, chỉ còn một màn đêm tăm tối trải dài vô tận. Rồi ai đó rất nhẹ nhàng đặt chiếc gậy vào tay cô. Gia Ái lại mỉm cười cùng cái gật đầu cảm ơn. Họ ở đó, khoảng cách chẳng có bao nhiêu nhưng dường như quá khó khăn để nhận ra nhau, quá khó khăn để vươn tay đến. Nước mắt bất giác lăn dài trên gương mặt của Minh Hy. Nụ cười của cô, anh lại một lần nữa nhìn thấy nhưng ánh mắt khi xưa đã không còn nữa. Đáy mắt cô hiện lên hình ảnh của anh rõ ràng tới vậy nhưng sao lại quá xa xăm, như mãi mãi cũng không thể truyền đến trái tim.

Gia Ái xoay người tiếp tục hướng về phía hồ nước, cô không thể nhìn thấy nhưng vẫn đang ngắm nhìn. Tự trong trái tim cô đã vẽ nên hình ảnh của nó. Ngày trước mỗi khi muốn đến thăm anh cô đều tự ngăn mình rồi chạy đến đây. Khung cảnh yên bình này là liều thuốc tốt nhất cô có, dù chỉ trong phút chốc nhưng ít ra vẫn khiến cô quên đi rất nhiều thứ. Gia Ái đã lựa chọn từ chối việc phẫu thuật, không phải cô không muốn lấy lại ánh sáng, chỉ là khả năng thành công vốn rất thấp và ngay chính bản thân cô cũng không biết làm vậy có ích gì. Đôi mắt là dùng để nhìn thấy những điều tốt đẹp, những người mình yêu thương. Cô có cả hai nhưng lại không đủ can đảm. Hơn nữa giống như một tia hy vọng mong manh và mơ hồ, khi cô chưa làm không có nghĩa là không thể nhưng một khi phẫu thuật thất bại, cô không biết ba mẹ mình sẽ đối diện việc này ra sao. Chừa lại một khả năng để cho họ hy vọng, như vậy cũng là một cách vượt qua ngày tháng. Gia Ái vốn không quan trọng việc thị lực có vấn đề, giờ đây mỗi ngày cô có thể làm cô giáo dạy piano cho những đứa trẻ, cũng có thể làm tất cả những gì mình thích. Không cần suy nghĩ quá nhiều, không lo lắng hay day dứt. Dẫu trong lòng vẫn nhớ đến hình bóng người đó, nhưng cô chưa hề hối hận. Cô cho rằng thời gian trôi dần, anh sẽ quên được cô, chỉ như một người từng lướt qua trong đời.

Minh Hy không hề lên tiếng, anh ngồi xuống phía bên kia chiếc ghế gỗ, cùng cô nhìn ngắm thứ mà cô để tâm. Cô chọn đến Luân Đôn, nơi cô không ít lần nhắc trong nhật ký, nhưng trong đó cô luôn chỉ nói về anh, không câu chữ nào miêu tả về nơi này, cũng chẳng nói gì về điều khiến cô yêu thích nó. Gia Ái vẫn giống như xưa nay, tất cả những tâm sự và suy nghĩ cô đều giấu kỹ trong lòng, giống như khi nói ra chúng sẽ làm tổn thương cô. Ngay cả quyển nhật ký cũng là những dòng chữ ngắn gọn nhưng lại gây ra cảm giác như phía sau có điều gì đó vẫn còn chưa nói dù rằng rất muốn. Lúc này anh nhận ra vốn dĩ mình chẳng hiểu gì về cô, chỉ có mỗi cô hiểu anh.

Không biết họ ngồi thế bao lâu, cho đến khi Gia Ái chậm rãi đứng dậy Minh Hy mới nhận ra trời đã sắp tối, màu vàng cam của hoàng hôn ngày càng đậm dần. Gia Ái vẫn như thường ngày, dùng chiếc gậy dò đường để cất bước, cô thắc mắc dì Lan đang ở đâu, dì vừa nãy nói có việc phải đi nhưng lại quá lâu vẫn chưa quay lại. Không nhìn thấy lúc này mới thật sự là trở ngại. Nhìn dáng người cô bước đi, tất cả mọi sinh lực của Minh Hy như bị rút cạn, anh thời khắc này chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng nhưng lại sợ, một nỗi sợ mơ hồ và lý do của nó cũng vậy.

“Camellia!” Anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nghe như uất ngẹn.

Gia Ái đứng chững lại, âm thanh cô nghe được lúc này cũng như cảm giác suốt buổi chiều cô nhận thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Trong tâm thức cô biết đó là ai nhưng lại nghĩ là bản thân tự huyễn hoặc. Vậy nên cô không xoay người, cứ tiếp tục bước đi.

“Anh đến rồi, Gia Ái!” Giọng Minh Hy một lần nữa vang lên, xóa tan những ý nghĩ vừa rồi của cô. Nhưng lại thêm một lần cô từ chối chấp nhận.

“Phía trước là ngõ cụt! Quay lại với anh đi!” Minh Hy nói trước khi cô bỏ đi.

Sau một lúc im lặng, Gia Ái đáp:

“Anh không nên đến đây. Tôi đã nói anh đừng đến mà!”

Minh Hy bước đến đối diện cô, nhỏ nhẹ thì thầm:

“Em không nhớ anh nói em là của anh sao? Trước khi anh cho phép em không được đi đâu cả. Em đã trốn mất một lần, anh có thể bỏ qua. Nhưng sẽ không thể có lần thứ hai đâu.” Anh cầm lấy tay cô áp lên ngực mình. “Em đi rồi chỗ này thiếu mất một thứ. Em nói xem anh phải sống thế nào?”

“Tôi đã không thể thấy gì nữa!” Cô rút tay ra.

“Nhưng anh thấy, có anh rồi em không cần dùng gậy nữa. Dù là nơi nào anh cũng có thể nắm tay em cùng đi.”

“Đó là anh muốn, tôi chưa hề đồng ý, sau này cũng vậy! Nếu anh muốn tốt cho tôi thì quay về đi.” Giọng Gia Ái dứt khoát. “Tôi chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình, lần này cũng không ngoại lệ.”

Kết thúc câu nói, Gia Ái xoay người bỏ đi, cũng chẳng bận tâm điểm đến, càng xa thì càng tốt. Minh Hy đứng nhìn theo cô một lát thì cũng bắt đầu đuổi theo, thật chậm rãi, đuổi theo đến bất cứ nơi nào cô đến.