Chương 30: Đổi Thay

Mở cánh cổng dẫn tới vườn hoa, những cánh hồng không còn trên cành nữa!

Giữa vườn nhà, ông nội ngồi uống trà với Gia Ái, từ sau sinh nhật ông đây là lần đầu họ gặp nhau.

“Nghe nói con đã khởi kiện ông Đông. Lần này con giải quyết như vậy ông thật sự rất bất ngờ, Gia Ái đúng là rất có năng lực. Ông còn chưa huy động đủ vốn để giúp con nữa.” Ông nội vừa uống trà vừa nói.

Gia Ái lễ phép đáp:

“Chỉ là may mắn thôi ạ!”

“Ông biết con rất giỏi mà. Nhưng có điều này ông không hiểu!” Ông nghiêm túc nói. “Nếu con đã có cách giải quyết, vậy tại sao Hy còn đến tìm ông nhờ ông đầu tư vào An Vĩnh? Nó còn cãi nhau với Minh Thành vì chuyện này.”

“Anh Hy nhờ ông giúp con?” Gia Ái ngạc nhiên hỏi, tình huống này cô chưa từng nghĩ đến.

Ông nội cau mày hỏi:

“Giữa hai đứa có chuyện gì vậy? Sao con lại ngạc nhiên về chuyện này?”

“À…” Gia Ái giật mình bối rối. “Thật ra gần đây bọn con có cãi nhau, nhưng không sao rồi ạ!”

Ông nội không có bình luận gì, chỉ chậm rãi rót thêm trà ra ly với ánh mắt khó đoán. Gia Ái ngồi đối diện cúi mặt nhìn xuống chân, cô hiểu ông đang không hài lòng với câu trả lời của mình.

“Gia Ái!” Lát sau ông nội lên tiếng làm cô ngẩng dậy. “Cũng sắp đến tết rồi! Trong thời gian đó, ông muốn hai đứa ở lại đây.”

“Ở…? Dạ được, con sẽ nói với anh ấy!” Gia Ái nhẹ nhàng đáp sau phút lúng túng. Cô đang lo lắng làm sao có thể ngủ trên ghế sopha suốt mấy ngày tết.

--------------------------------------------------

Gia Ái ngồi nhàn nhã chờ đợi, cô đưa mắt chậm rãi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Đây là lần thứ hai cô đến phòng thăm tù, và cả hai lần cô đều cảm thấy thú vị thay vì lo lắng như những người khác. Ngồi một lát thì Hà Văn Đông được đưa đến, ánh mắt ông nhìn cô hiện rõ vẻ thù hằn.

“Chào bác!” Gia Ái mở lời trước. “Nơi này hình như không hợp với bác lắm thì phải!”

“Cô đến để xem tôi tồi tệ thế nào sao?” Giọng ông Đông nheo mắt hỏi.

“Một phần thôi! Cháu chủ yếu là đến nói cho bác biết tại sao mình lại phải vào đây!”

“Ý cô là gì?”

Gia Ái mỉm cười:

“Bác nghĩ xem bác giở trò cao tay như thế, làm sao cháu lại có số chứng cứ đó được. Phải là có ai đó giúp đỡ cháu… và người đó…”

“Là Thiên sao?” Ông Đông nói như không thể tin nổi. “Không thể nào!”

“Chính là anh ấy. Bất ngờ lắm phải không? Cho dù là người của bác, đến cuối cùng vẫn chọn cháu. Nhưng đừng trách anh ấy, vì bác đáng phải vào đây. Cái này… gọi là quả báo.” Gia Ái kết thúc với nụ cười giễu cợt.

Hà Văn Đông đứng bật dậy lúc này trông ông như muốn bùng nổ nhưng chỉ mấy giây sau thì ông lấy lại bình tĩnh, giọng kiềm chế:

“Cứ coi như cháu nói đúng, nhưng mà nể tình bạn xưa nay giữa bác và ba cháu, Gia Ái. Cháu có thể đừng để chuyện này liên quan đến Tú Cầm không? Con bé vốn dĩ không biết gì cả.”

Gia Ái nghiêng đầu nhìn người đàn ông mệt mỏi trước mặt:

“Lúc trước sao bác không nghĩ đến tình bạn đó khi làm vậy với cháu và An Vĩnh? Nhưng bác yên tâm, cháu không phải là bác, người không liên quan thì sẽ không sao. Cháu chẳng làm gì Tú Cầm đâu! Hơn nữa… chỉ cần bác thừa nhận những việc mình làm và bồi thường tất cả cho An Vĩnh cháu cũng sẽ bãi nại!”

Đôi mắt Hà Văn Đông hiện lên một tia vui mừng:

“Cháu nói thật sao?”

“Phải! Bác cứ suy nghĩ đi!” Gia Ái nói rồi đứng dậy, ông ta đã hoàn toàn mất đi sức uy hiếp với cô, đã là vậy không nhất thiết phải ép người khác đến đường cùng.

Gia Ái vừa vào xe thì nghe giọng của Nguyên Phong:

“Ông ta nói sao?”

“Sẽ sớm đồng ý thôi! Anh Phong giúp em giải quyết chuyện này nhé!”

“Dĩ nhiên! Anh là luật sư của An Vĩnh mà! Phải rồi Ái, có thời gian thì về nhà đi, mẹ cứ bảo nhớ em.”

Gia Ái gật đầu: “Dạ được, em biết rồi!”

Nguyên Phong nghe vậy thì mỉm cười rồi lái xe đi, chốc chốc anh lại nhìn sang cô. Gia Ái lúc này thật sự quá khác biệt với cô em gái anh từng biết, cô không cười, ít nói hơn và đôi mắt như luôn chứa đầy tâm sự. Anh tự hỏi ngày mình đưa cô đến câu lạc bộ kia là đúng hay sai.

--------------------------------------------------

Ngồi một mình trong phòng, Gia Ái chậm rãi xếp quần áo lại. An Vĩnh bây giờ đã quay lại quỹ đạo, cô không còn phải vất vả chống chọi nữa, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn, có thể để bản thân làm những gì mình muốn.

Tiếng gõ cửa vang lên, Gia Ái nhẹ nhàng bỏ chiếc áo xuống rồi đứng dậy.

“Anh tìm em có việc gì sao?”

“Tôi muốn ăn tối!” Anh nói rồi quay người bước ra phòng khách.

Gia Ái đứng tần ngần một lát thì lấy áo khoác và túi xách rồi cũng đi ra.

“Em lại quên mua nguyên liệu, giờ em đi siêu thị một lát! Anh có thể chờ không? Nếu không em sẽ trực tiếp mua thức ăn về.”

Không có câu trả lời, Minh Hy chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình ti vi. Gia Ái nản lòng xoay người bước ra cửa, cứ mua cả hai về vậy.

“Khoan đã! Tôi đưa cô đi!” Minh Hy nói rồi đứng dậy trong khi Gia Ái ngạc nhiên nhìn anh.

“Sao vậy? Cô không đi sao?” Anh vừa hỏi vừa khoác áo vào.

“À vâng!” Gia Ái ngoan ngoãn cùng anh ra ngoài, đây chắc chắn là bước tiến triển mới trong mối quan hệ của cả hai. Nhưng họ phải mất hơn tám tháng mới có thể đi siêu thị cùng nhau, như vậy thì có gì đáng vui mừng.

Họ cùng nhau đến một siêu thị gần nhà, Gia Ái vừa đẩy xe vừa chọn đồ trong khi Minh Hy thong thả đi bên cạnh. Cứ như vậy cả hai dạo bước cùng nhau nhưng lại chẳng nói tiếng nào. Khi đến trước quầy đặt gia vị, Gia Ái muốn lấy một chai tương trên cao nhưng lại không với tới. Cô đang đưa mắt tìm xem có chiếc ghế nhỏ nào ở đây không thì nhận ra Minh Hy đã đặt nó vào xe đẩy.

“Nhìn hai đứa đúng là hạnh phúc, vợ chồng trẻ có khác!” Một bác đứng gần đó lên tiếng khen ngợi. Và để đáp lại Gia Ái chỉ cười trừ, cô hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

“Đến quầy đồ lạnh đi!” Giọng Minh Hy vang lên, anh đã bắt đầu đẩy xe đi.

Gia Ái bước đến cầm lấy tay vịn xe:

“Để em!”

“Không cần! Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi không tốt với cô.” Anh nói. “Chúng ta mua thịt bò đi!”

Gia Ái không trả lời, cô chỉ lẳng lặng gật đầu. Đây là lần đầu tiên Minh Hy dùng từ “chúng ta” để chỉ về họ mà không mang ý khó chịu. Những hành động của anh sau ngày ở khách sạn rất kỳ lạ, giống như Minh Hy đang dần quan tâm cô hơn. Anh cũng bắt đầu chịu ăn những thứ cô nấu, hôm nay lại đồng ý cùng cô đến đây. Công bằng mà nói Gia Ái cảm thấy tốt hơn, nhưng cô không nuôi nhiều hy vọng, bởi tấm ảnh trong phòng anh vẫn luôn nhắc nhở về nguyên nhân của cuộc hôn nhân này.

Về đến nhà, Gia Ái lập tức vào bếp chuẩn bị bữa tối, cô biết rõ những gì mình cần nấu. Lúc nhỏ cô thường hay dò hỏi mẹ anh về những món ăn anh thích rồi sau đó về nhà cố gắng luyện tập, chỉ để chờ đến ngày anh đồng ý thưởng thức. Ngày ấy cuối cùng cũng đến nhưng niềm vui thích đã vơi đi rất nhiều.

Tiếng đổ vỡ làm Minh Hy chú ý, anh nhanh chóng đi vào bếp xem có chuyện gì. Trước mặt anh Gia Ái đứng nhìn đăm đăm xuống những mảnh vỡ của chiếc đĩa, trên tay trái cô là một vết bỏng vẫn đang ửng đỏ. Minh Hy bước đến kéo tay cô đặt dưới vòi nước, nét bối rối của Gia Ái làm anh lo lắng.

“Cô sao vậy?” Anh hỏi.

Câu nói khiến Gia Ái như tỉnh lại, cô lắc đầu: “Em bất cẩn đụng phải cái chảo nóng thôi lúc giật tay ra thì va phải chiếc đĩa!”

Minh Hy tắt bếp rồi đưa cô ra ngoài phòng khách, anh hỏi:

“Ở nhà có thuốc chữa bỏng không?”

“Hả? À.. trong ngăn tủ.” Gia Ái ngập ngừng nói, toan đứng dậy nhưng bị Minh Hy ngăn lại.

“Ngồi lại đây!” Anh đi lấy thuốc rồi ngồi xuống thoa lên vết thương cho cô. Gia Ái chỉ im lặng nhìn anh, tự hỏi chuyện này rốt cục là gì. Minh Hy đối xử tốt với cô thế này càng khiến cô bất an, nếu là thật lòng thì dĩ nhiên cô rất vui, nhưng nếu không phải… cô không dám tưởng tượng mình sẽ thành ra thế nào nữa. Khi anh hoàn tất thì Gia Ái đứng dậy.

“Cảm ơn! Em đi chuẩn bị bữa tối tiếp!” Cô nói rồi đi thẳng vào trong, cũng chẳng nhìn đến anh.