Chương 25: Nguy Cơ

Tình yêu của phù thủy không phải chỉ có thể là màu đen.

“Bệnh nhân bị suy kiệt cộng thêm việc nhiễm lạnh dẫn đến sốt cao. Chúng tôi đã tiêm thuốc và truyền dinh dưỡng cho bệnh nhân. Cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất là đừng để bệnh nhân làm việc quá sức nữa.” Vị bác sĩ nói, thêm cái gật đầu nữa thì ông bước ra ngoài.

Minh Hy chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường nhìn người kia. Gương mặt cô vẫn còn rất nhợt nhạt. Sáng nay khi thấy biểu hiện mệt mỏi của cô anh đã biết cô không khỏe, nhưng vẫn là cái sĩ diện và cơn giận kia ngăn anh có bất cứ cử chỉ quan tâm nào. Lúc cô vất vả tháo dây an toàn anh muốn đến giúp nhưng lại chẳng làm gì cả. Có điều anh cuối cùng vẫn không thể yên tâm bỏ đi mà ngồi trên xe nhìn theo cô. Giây phút Gia Ái ngã xuống anh đã không còn suy nghĩ hay đắn đo gì nữa, lập tức chạy đến bên cô. Nhưng không chỉ anh làm thế và lần đầu anh nghĩ bản thân ấu trĩ khi cảm thấy tức giận lúc đó. Đó có thể gọi là cảm giác gì? Minh Hy chọn cách phủ nhận nó, như vậy anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Gia Ái nằm trên giường lúc này không còn vẻ bình thản nữa mà thay vào đó cô co người lại, bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn, trông như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất khủng khiếp. Ác mộng, cô lại gặp ác mộng, rồi nước mắt bắt đầu rơi chúng chảy dài trên gương mặt thanh tú mang đầy vẻ hoảng sợ lẫn đau đớn lúc này. Nhưng Gia Ái không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, cô đã quen giữ im lặng những tiếng lòng của mình nhiều đến nỗi chúng trở thành một phản ứng tự nhiên. Ở bên cạnh, Minh Hy nhìn thấy việc này thì trở nên bối rối, anh lưỡng lự một lúc rồi quyết định ôm lấy cô. Chỉ tiếc là Gia Ái tỉnh lại đúng lúc đó.

Cô thở hổn hển, hơi thở vô cùng nặng nhọc, Gia Ái vốn không hề để ý đến hành động của anh, cơn ác mộng vẫn còn chấn động. Cô ngồi dậy, thu người lại rồi úp mặt vào gối để lấy lại bình tĩnh.

“Cô không sao chứ?” Câu hỏi của Minh Hy làm cô giật bắn người.

“Em… không sao.” Cô lúng túng nói, bây giờ Gia Ái mới chú ý nơi mình đang ở nhưng cũng không thắc mắc gì. Cô cho là càng ít giao tiếp với anh thì cô sẽ bớt bị anh làm tổn thương. Gia Ái nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường rồi rút ống truyền dịch khỏi tay.

“Cô định làm gì?” Minh Hy hỏi, giọng anh vẫn mang vẻ lạnh lùng nhưng sự quan tâm chiếm phần nhiều.

Gia Ái bước xuống giường, nhỏ nhẹ nói:

“Em có buổi họp lúc ba giờ! Nếu không đi sẽ trễ mất!”

“Cô muốn đi trong tình trạng này sao?”

“Em khỏe rồi mà!” Cô nói trong khi cầm túi xách cùng quần áo của mình lên.

Minh Hy nắm lấy khủy tay cô:

“Không được đi! Bác sĩ đã bảo cô phải nghỉ ngơi thật nhiều.”

“Nhưng em…”

“Tôi nói không được đi!” Anh tức giận hét lên làm Gia Ái ngạc nhiên lẫn hoảng sợ. Minh Hy thấy vậy thì hạ giọng. “Tôi sẽ báo với họ cô bị ốm, hôm nay ở lại đây!”

Anh nói rồi bỏ ra ngoài, Gia Ái đứng đó nhìn theo một lúc thì quay trở lại giường. Nhưng cô không tự huyễn hoặc mình, không hề cho rằng đây là sự quan tâm, nhiều nhất cũng chỉ là không muốn để người khác bàn tán.

--------------------------------------------------

Minh Hy quay lại phòng bệnh khi trời đã tối, nhưng căn phòng lúc này trống không. Anh vừa định đi tìm thì thấy cô bước vào.

“Cô vừa đi đâu?”

“Thăm ba em! Ông ấy cũng ở đây mà!” Câu nói của Gia Ái làm Minh Hy nhớ lại việc anh đã lâu rồi không đến thăm cha vợ mình.

“Bác ấy sao rồi?”

“Vẫn như vậy thôi!” Gia Ái nhẹ nhàng nói. “Anh đến có việc gì sao?”

“Cô thấy thế nào rồi?” Minh Hy nói, phớt lờ luôn câu hỏi của cô.

Gia Ái thả người ngồi xuống giường:

“Em vẫn nói mình ổn mà. Bác sĩ lúc nãy có đến, ông ấy nói ngày mai em có thể xuất viện rồi. Em sẽ tự dọn về nhà, không cần phiền anh đâu!”

Im lặng, Minh Hy không biết nên nói gì lúc này còn Gia Ái chỉ đăm đăm nhìn ra cửa sổ.

“Hay anh về nghỉ ngơi đi! Em tự lo cho bản thân được!” Cô lên tiếng, cho anh cái cớ để ra về.

“Được!” Anh trả lời rồi bước ra. Khi còn lại một mình, Gia Ái vẫn tiếp tục nhìn ra cửa, nét mặt thoáng một nét buồn bã.

Sáng hôm sau Minh Hy đến đón cô xuất viện nhưng cô đã đi từ sớm. Vì Gia Ái vốn không nghĩ đến trường hợp này.

--------------------------------------------------

Không khí trong phòng họp lúc này căng như dây đàn. Sáng nay An Vĩnh đã xảy ra một việc lớn khi cục thuế cử người đến kiểm tra sổ sách và mang đi một lượng lớn giấy tờ liên quan vì nghi ngờ An Vĩnh gian lận trong việc nộp thuế.

Hà Văn Đông nói:

“Với tư cách là cổ đông của công ty. Tôi rất mong chủ tịch có thể giải thích về việc này.”

Tất cả những ánh mắt đều tập trung vào Gia Ái, cô biết mình không thể trốn tránh:

“Để cho tập đoàn xảy ra vấn đề này tôi thật sự xin lỗi mọi người. Tuy nhiên, cho đến khi có kết luận cuối cùng tôi cho là chúng ta không nên mất bình tĩnh. Còn việc tại sao và như thế nào lại xảy ra việc này tôi sẽ điều tra kỹ và đưa ra câu trả lời xác đáng cho các vị! Và nếu kết quả điều tra của cục thuế có bất lợi cho An Vĩnh, tôi cũng sẽ giải quyết tất cả. Vậy nên mong mọi người hãy cho tôi thời gian.”

“Nhưng nói thế nào thì trách nhiệm chẳng phải cũng thuộc về người lãnh đạo tập đoàn sao? Chủ tịch thấy thế đúng không?” Ông Đông vẫn cố gắng làm khó cô.

“Thật ra thì…” Bác Chính, một vị cổ đông khác lên tiếng. “Theo như bên thuế nói việc sổ sách có vấn đề đã xảy ra một thời gian dài trong khi Gia Ái chỉ mới nhậm chức không lâu. Cũng không thể đổ trách nhiệm ỗi Gia Ái được.”

Ông Đông vừa định phản bác thì bị giọng cô ngăn lại:

“Cảm ơn bác. Cũng như tôi đã nói, chuyện này sẽ được điều tra kỹ càng, tới lúc đó người nào cần chịu trách nhiệm hay là trách nhiệm này thuộc về tôi thì đều sẽ được xử lý triệt để. Còn nếu bây giờ có ai cảm thấy tôi cần từ chức để họ giải quyết vấn đề hiện nay thay thì xin cứ lên tiếng!” Câu nói của cô chặn đứng tất cả lời chống đối, tất cả đều im lặng vậy nên việc từ chức là không cần thiết.

“Vậy thì bao lâu?” Sau một lúc suy nghĩ Hà Văn Đông nói. “Nếu cô không thể điều tra ra thì sao?”

“Vậy bác muốn bao lâu?” Cô hỏi. “Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là ai gây ra nó mà là làm sao để kéo An Vĩnh khỏi chuyện này. Cháu nghĩ bác cũng đồng ý với cháu đúng không?”

Hai người đấu mắt một lúc thì ông Đông gật đầu cùng một nụ cười không thể tin được.

--------------------------------------------------

Một tuần sau có kết quả điều tra, An Vĩnh bị kết luận gian lận thuế và phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ. Tin tức được công bố, giá cổ phiếu của An Vĩnh giảm đến mức kỷ lục, thêm vào đó là việc thâm hụt ngân sách nghiêm trọng. Tình hình như thế phía Hà Văn Đông càng gây thêm áp lực cho Gia Ái, ép cô phải giải quyết chuyện này trong vòng một tháng nếu không họ sẽ rút vốn. Lúc đó An Vĩnh sẽ sụp đổ hoàn toàn.

“Sếp! Tôi đã điều tra rồi. Tất cả những vấn đề đó đều xảy ra khi ông Vũ làm giám đốc tài chính. Nhưng mà sau khi ông ta từ chức thì dường như đã hoàn toàn biến mất.” Chị Hồng nói.

Trợ lý Phương lo lắng nói:

“Chủ tịch! Bây giờ cách duy nhất cứu An Vĩnh là phải tìm được một công ty hay ngân hàng chịu đầu tư vào tập đoàn. Vấn đề tài chính lúc này đã rất nghiêm trọng, nhiều công trình đang tiến hành của chúng ta thiếu vốn. Nếu không thể hoàn thành kịp tiến độ sợ là dẫn đến việc lại phải bồi thường, đặc biệt là cả tiền lương của các công nhân viên cũng không thể đảm bảo. Tình hình đang rất bất lợi cho cô!”

Gia Ái trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Hai người giúp em liên lạc với tất cả các ngân hàng có thể đầu tư cho chúng ta. Em không thể để An Vĩnh xảy ra chuyện được!” Đợi khi họ ra ngoài, Gia Ái mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô biết những việc này đều liên quan đến Hà Văn Đông, vấn đề về thuế má đều xảy ra khi tay chân của ông ta làm việc ở An Vĩnh, trong khi chính vì ông ta giở trò trong đống sổ sách mới khiến tất cả đều không rõ ràng. Các giấy tờ liên quan đến việc này dù rất đầy đủ nhưng lại không khớp với con số thật, số tiền chênh lệch chắc chắn đều đã vào túi ông ta. Bây giờ cái Hà Văn Đông muốn là cô ngã quỵ để ông ta có cớ đẩy cô ra khỏi An Vĩnh, sau đó thì đổ số tiền đã lấy đi kia trở lại rồi đường đường chính chính tiếp quản tập đoàn vì ông ta biết rõ cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý bán cổ phiếu ra. Hiện tại chỉ có thể giải quyết nguy cơ trước mắt rồi tìm cho ra giám đốc tài chính, buộc ông khai ra kẻ chủ mưu. Bắt Hà Văn Đông trả lại tất cả mọi thứ.