"Tôi không muốn cái này." Đào Diệp mím chặt môi, mày chau lại, cổ họng phát ra âm thanh khàn,"Anh mua làm gì?"
Du Đại Tuấn nhìn áo mưa màu đỏ, có chút lúng túng:" Anh biết em không thích màu này, nhưng anh tìm mãi vẫn không có màu khác...Áo này to lắm, có thể bọc rất kín, nên anh mới mua cho em. Em sẽ không sợ ướt nữa.."
"Tôi nói-----tôi,không,muốn,mặc,áo,mưa." Đào Diệp nghiến răng nghiến lợi, y rất lâu đều không có tức giận như vậy, "Anh cầm cái này đi."
Du Đại Tuấn nhìn Đào Diệp đùng đùng nổi giận đi ra ngoài, căng thẳng đem áo mưa phủ kín người kia, nhưng lại không dám làm mạnh tay. Tình cảnh chật vật nhìn rất buồn cười.
Đại sảnh của bệnh viện không ít người qua lại, nhìn bọn họ một bên náo nhiệt, cũng bắt đầu muốn tìm hiểu sự tình, còn có người vì thấy các động tác ngốc nghếch của Du Đại Tuấn mà cười ra tiếng.
Đào Diệp nhìn mọi người cười bọn họ, liền càng nổi giận thêm, y không ưa những người nhiều chuyện, lại càng khó chịu nhìn tên thối ngốc này khăng khăng đem áo mưa mặc cho y,"Đừng đụng vào tôi!"
Du Đại Tuấn dừng động tác, không phản ứng gì nữa, Đào Diệp nhanh chân chạy ra ngoài.
Advertisement / Quảng cáo
"Vợ ơi...Đào Diệp, em...." Du Đại Tuấn như lửa đốt, nhanh chóng đuổi theo.
Thân thể của Omega không thể nào để nhiễm lạnh được, Du Đại Tuấn gấp đến độ cởi áo khoác của mình, trùm lên người đối phương.
"Anh cởi áo khoác ra làm gì! Chẳng phải muốn tôi mặc áo mưa sao!" Đào Diệp bị kéo vào cái ôm ấm áp, bực tức bất an, bao nhiêu oan ức kéo đến, y hít sâu lấy hơi mở miệng, trong lòng vẫn luôn hy vọng giống như trước kia, nhưng nghĩ một đằng miệng lại nói một nẻo, trong ngực tên ngốc thối kia la hét,"Buông tôi ra ngay, tôi không muốn anh ôm!"
Du Đại Tuấn bị kích thích đến độ vành mắt cũng ửng hồng, hắn vững vàng trùm người kia, nhẹ nhàng nói,"Nhẫn nại một chút, lập tức liền buông em ra, anh sẽ làm vậy mà.."
Đã lâu không ôm rồi, thật thoả mãn.
Tầm nhìn của Đào Diệp rơi vào khoảng không, cả người ướt sũng ngồi trong xe, đầy bụng tức giận không biết nên làm gì.
Advertisement / Quảng cáo
Ngược lại Du Đại Tuấn bận rộn không ngừng, vừa vào xe, hắn vội vã điều chỉnh nhiệt độ trong xe, sốt ruột lấy khăn mặt ra.
Du Đại Tuấn muốn giúp Đào Diệp lau người, nhưng lại không dám, đành nói:"Lau người đi, đừng để bị cảm, thân thể không chịu được."
"Thân thể tôi thế nào thì liên quan gì đến anh." Đào Diệp càng hoảng hốt lời nói ra miệng càng chói tai, y cảm thấy khó chịu, vẫn luôn là người kia đối với y tốt nhất, làm sao có thể thay đổi nhanh như thế được, y không mặc áo mưa, đối phương liền nhanh chóng ôm y, y không muốn tự mình lau, muốn Du Đại Tuấn lau giúp y. Thói quen này đã hình thành hơn mười năm qua rồi, sao lại biến mất thế được.
Đào Diệp âm thầm nghĩ, chỉ cần Du Đại Tuấn mắng yêu y, như mọi khi mặt dày mày dạn trêu cho y cười là đủ. Đã cho hắn viên gạch, hẳn là người kia phải tự làm bậc thang, ngoan ngoãn đi theo mới đúng.
Nhưng y chờ rất lâu, đợi đến mái tóc ướt nhẹp cũng gần khô, y cũng không thấy Du Đại Tuấn nói lời nào.
Đào Diệp lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng y không nghĩ lại thế này, alpha luôn thương xót y, đột nhiên không thấy nữa.
Đào Diệp nghiêng mặt nhìn qua cửa sổ, cho dù được cách qua lớp kính, vẫn cảm giác được hai má ướt nước