Đồng đồ điểm 12 giờ, trong phòng 2 vợ chồng đốt một chiếc đèn. Đào Diệp vùi đầu vào lồng ngực của gấu lớn, điểm nào cũng yêu thích, muốn đem sự yêu thích làm thành một tấn siro, phân cho gấu lớn.
"Kỳ thật thời điểm mang thai Ngả Diệp, em đã định phá. Nói thật lúc đó đột ngột trở thành ba nhỏ, em không tiếp nhận được. Tuy rằng ai cũng khuyên em nên gả cho anh, sinh con ra, nhưng em không muốn. Em nghĩ lúc ấy mình còn trẻ đến như vậy, thanh xuân còn dài, chưa được trải qua những ngọt ngào của tình yêu, tại sao lại vì một lần hồ đồ say rượu mà kết hôn..."
"Kia..."Đào Diệp cảm nhận được cái nắm lồng ngực của hắn thật chặt. Du Đại Tuấn run run hỏi y, cổ họng đắng chát, "Em lúc đó có thể từ chối, có thể không phải kết hôn với anh, khi con sinh ra rồi, anh sẽ tự mình nuôi, ký hiệu..Anh có thể..."
"Anh có thể bỏ tuyến sinh dục phải không." Đào Diệp tức giận muốn lấy hai tay kẹp mặt Du Đại Tuấn, miễn cưỡng nhìn hắn, đem lời đánh gãy:"Em cho anh biết, em không phải là người luôn chịu uỷ khuất, Du Đại Tuấn anh có biết không..."
---anh đối với em tốt bao nhiêu.
Ôn nhu dễ động lòng người, không kể đến đặt người trong tim mà cưng chiều. Cùng nhau nhiều năm như vậy, Du Đại Tuấn thế nào Đào Diệp hiểu rõ, chỉ mỗi gấu lớn ngốc lại không hiểu y.
Tuy nói Omega yếu đuối, nhưng không phải lúc nào cũng được yêu thương.
Cho dù là khoảng thời gian y ngây thơ nhất, cũng không tin có thể gặp được một Alpha như Du Đại Tuấn.
Y không nghĩ rằng, thời điểm mang thai Alpha này còn nghén hơn y.
Không nghĩ đến, lúc mình sinh con, Alpha này khóc đến lợi hại.
Advertisement / Quảng cáo
Càng không tin được, Alpha này sẽ vì lý tưởng của y mà hy sinh hoài bão cùng y bầu bạn.
Cũng không thể ngờ, Alpha này trong suốt nhiều năm mỗi ngày vẫn luôn bảo vệ y.
Không cãi nhau, không hoài nghi, cũng không có tổn thương.
Tháng ngày sống chung không có phong ba gió lớn, y cứ như vậy luôn an nhàn sinh hoạt với thuyền của mình.
Cho nên y không nghĩ, Alpha này không biết y yêu hắn.
Trái tim mình từ sớm đã được những vụn vặt yêu thương quan tâm lấp đầy, tất cả đều chỉ là người này.
Đào Diệp thậm chí không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước Du Đại Tuấn theo đuổi khôn khéo hơn, có thể nào mình đã sớm theo hắn rồi không.
Du Đại Tuấn nhìn vợ muốn nói lại thôi, trán đổ đầy mồ hôi, "Biết, biết gì vậy em?"
"Biết đến em kén vợ kén chồng có điều kiện." Đào Diệp ý đồ xấu nhìn hắn cười,"Alpha của em nhất định phải anh tuấn khí suất, giàu có cao to, còn phải yêu thương một mình vợ...Hơn nữa phải có trách nhiệm giúp em che nắng tránh gió, còn nữa----chỉ được đạp một chiếc thuyền!"
Du Đại Tuấn nghe rất nghiêm túc, Đào Diệp nhìn vẻ mặt hắn hận không thể nhảy xuống giường lấy bút viết lại.
Advertisement / Quảng cáo
Đào Diệp cố nén cười, kéo người xuống, nỗ lực trầm mặt xuống, y ngồi đối diện hắn, cánh tay vòng qua vai đối phương, cố ý giảm thấp âm lượng xuống,"Du tiên sinh, xưa nay em từng nghĩ sẽ gặp được bạn đời như vậy...Em thật sự là---giàu to rồi!"
Du Đại Tuấn biểu tình dừng lại ở tư thế rất kì lạ, tâm trạng lên xuống như lộn mèo, lại phát hiện mình nhặt được thỏi vàng ròng.
"Ha ha ha ha ha..."Đào Diệp nhìn bộ dáng của hắn, nhào vào lồng ngực hắn, "Em nghĩ rồi...Đại Tuấn...Hiểu lầm này nguồn cơn đều là em...Em cần phải tìm cách...giúp cho Du Đại Tuấn tự tin hơn."
Đào Diệp cười ra nước mắt, lấy tay lau vệt nước mắt.
"Du tiên sinh, em thật đặc biệt đặc biệt yêu ngài." Đào Diệp hôn một cái vào miệng thối cẩu hùng, trong mắt đều là hắn,"Xin anh tin tưởng em, cho em một lần cơ hội chứng minh được hay không."
Viền mắt Du Đại Tuấn hồng lên, hắn ôm cô dâu nhỏ của mình, nhẹ nhàng hôn y.
"Cách!"
Hắc, Du Đại Tuấn cười----Y đúng là con mèo nhỏ hư!
Không biết có ai gặp khó khăn khi sử dụng Wattpad đăng truyện như mình không, mạng tốt cũng khó đăng.
Sắp phải tạm biệt 2 bạn rồi.