Ánh đèn ấm áp hoà cùng hương vị mật ong, làm người bên trong đến ngán vị ngọt.
"Ừm...Du Đại Tuấn..." Đào Diệp chạm vào đầu ngón tay rắn chắc lưu lại một dấu hồng trên eo, y run người lên nhận lấy thương yêu.
Sủng nịch liền điên cuồng, Alpha trước mặt như không biết mệt cứ ra sức cày cấy, khai khẩn từng tấc đất thổ địa, lại đem lực vây thành hàng rào, không lọt được gì.
Vất vả cần cù, rốt cuộc khắp nơi đều bị Du Đại Tuấn để lại dấu vết.
Đào Diệp leo lên cây to, như dây leo quấn vòng quanh, vô luận va chạm thế nào cũng không buông tay, chỉ là chảy vài giọt từ hốc mắt, như là nước mắt, làm hắn kinh ngạc thốt lên.
"Vợ, đến. Vòng tay qua anh." Du Đại Tuấn trong mắt có lửa, ôm người rời khỏi sô pha, triệt để đứng lên,"Đừng sợ nha vợ, để anh ôm em."
"Đại Tuấn.." Đào Diệp run rẩy gào khóc, mất đi cân bằng làm hắn phải dựa vào chính mình mà nâng lên, lần thứ nhất như đang ngồi xích đu cùng bảo bối, vừa sợ nguy hiểm vừa vui mừng không thành tiếng, không nói được đây là vui mừng hay kích thích.
Y như một đứa trẻ được ba ba Alpha để ngồi trên đùi, hắn như con cua đồng dùng gọng kìm kẹp lấy eo.
"Vợ..." Du Đại Tuấn hôn khoé miệng Đào Diệp, "Anh yêu em."
Sóng lên sóng xuống, mãi đến tận sắc trời gần sáng, rốt cục mới dẹp loạn.
Đào Diệp híp mắt trùm chăn không động đậy, dựa vào cái ôm ấm áp nóng bỏng, như con mèo nhỏ được xoa đầu.
Advertisement / Quảng cáo
"Đã khoẻ chưa?" Du Đại Tuấn thành thục lấy tay xoa bóp cho người vợ mình vất vả bảo vệ,"Khó chịu lắm sao."
"Ừm." Đào Diệp phát ra ý tứ hàm xúc không rõ trả lời, nghiêng mặt sang bên cắn vào lồng ngực của thối cẩu hùng,"Đều tại anh."
"Đúng đúng đúng, nên trách anh." Một đêm không ngủ, thế nhưng tinh thần Du Đại Tuấn như được lên dây cót gấp trăm lần, mạnh mẽ hôn Đào Diệp, làm gương mặt hồng lên mấy lần, thật không nhịn được cười, "Là lỗi của anh, tại anh quá đắc ý."
"Hừ...Sau này không được như vậy trong bồn tắm lần nữa, lúc trước em đã rất mệt rồi, anh phiền quá đi...Nói không đáng tin gì hết.."
Du Đại Tuấn cười trộm,"Thế nào là không giữ lời? Không phải anh rất thương em sao?"
"Anh..." Mắt không thèm mở,"Anh xoa eo giúp em, khó chịu."
"Có phải tại bàn ăn không, chờ anh ngày mai đi đổi cái mới. Ngủ đi, lát anh tìm thuốc xức đầu gối cho em, trầy da cả rồi."
"Ừm..." Đào Diệp nửa mê nửa tỉnh lầm bầm, "Nhớ đem quần áo giặt sạch...Trước tiên anh mau đi đóng cửa tủ quần áo lại, em không muốn nhìn gương, phiền chết được.."
Du Đại Tuấn liên tục đáp ứng, rất nhanh liền dỗ đại bảo ngủ mất.
Hắn vui vẻ dọn dẹp từ phòng tắm đến phòng ngủ, phòng ngủ ra phòng khách, từ phòng khách đến nhà bếp.
Quế hoa thật như thần dược trị bệnh cho gấu lớn.
Bravo, cuối cùng đã quay trở lại! Thật sự không phải là không làm, mà là QUÊN! Mình đã edit đủ chương rồi, thỉnh thoảng sẽ lên up nhé ^^