Chương 8: Chương 04 - Part 2

Một trong hai nữ giáo viên nhìn lên:

- Chào huấn luyện viên. Khỏe không anh?

- Chào chị Mary Jo. Tôi bình thường. Hôm nay chị đẹp quá. Chị mới cắt tóc à?

Zach cười tủm tỉm khen đồng nghiệp xấp xỉ bằng tuổi mẹ anh. Cô giáo cười tươi:

- Cũng mới cắt chút đỉnh.

Adele chán nản quay sang Kendra:

- Phải ăn mừng thôi. Trên đường đến bệnh viện, con nhắc dì ghé McDonald’s nhé.

Kendra cau trán lo âu:

- Con còn chưa biết mình đỗ hay trượt mà.

- Chuyện ấy không quan trọng. Cái chính là con giỏi và cố gắng hết mình.

Người xem trên khán đài thưa dần. Nhiều người lớn tiếng thân mật chào huấn luyện viên Z. Hầu hết toàn phụ nữ.

- Con ra chỗ các bạn đây.

Kendra bỏ mặc cô đứng đó đến với bạn cách cô vài bước chân.

- Có phải Adele Harris không nhỉ?

Adele quay lại nhìn cặp mắt xanh sẽ cao ngang tầm mắt cô nếu dưới chân cô không có gót giày bảy phân.

- Clestus Sawyer đấy ư?

- Là tôi đây. Hồi này cậu sao rồi?

- Tốt cả.

Ôm nhanh bạn học cũ, cô lùi lại ngắm Clestus. Hồi còn đi học. Clestus ham đọc sách và cùng tham gia đội kịch với Adele. Hồi đó anh ta gầy giơ xương và răng cũng bị vẩu. Nhưng giờ Cletus có da có thịt hơn, răng cũng chỉnh sửa lại. Dù vẫn da trắng, tóc đỏ nhưng Cletus đẹp trai hơn nhiều. Tất nhiên không thể sánh được với anh chàng điển trai đứng ngay sau lưng đang thu hút sự chú ý của hầu hết đàn bà con gái trong phòng tập. Tuy nhiên, Adele phải công nhận trên đời hiếm người đẹp trai hơn Zach Zemaitis.

Cô vừa cười vừa hỏi:

- Gặp anh vui quá. Anh sống như thế nào?

- Thì anh đang thở đây. Anh dạy toán ở trường Sterling Park này.

"Giáo viên dạy toán ư?" Zach vừa tự hỏi vừa nhìn qua đầu Clestus để quan sát Adele. Tất nhiên, người yêu năm nào của anh sẽ chẳng bị anh chàng túi áo cài kim băng này hấp dẫn.

- Hồi này em làm gì?

Chính Zach cũng đang muốn hỏi câu ấy.

- Em viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

- Tuyệt quá. Em có sách xuất bản chưa?

- Rồi ạ. Ngoài mười đầu sách đã xuất bản, cuốn mười một đang ở xưởng in. Hiện em đang viết cuốn mười hai.

Adele hơi nghển cổ nhìn qua mái tóc đỏ của chàng giáo viên và bắt gặp Zach đang nhìn mình. Zach không ngạc nhiên khi biết Adele thành nữ tiểu thuyết gia chuyên viết chuyện siêu nhiên và khoa học viễn tưởng. Hồi nọ quen nhau, cô đã say mê các nàng tiên, giáo sĩ của dòng tu cổ xưa và lắm thứ lạ đời khác. Nghe tin cô có sách xuất bản, anh cũng không ngạc nhiên nốt. Adele là một trong số những cô gái thông minh nhất anh từng quen.

- Em dùng bút danh hay lấy tên thật?

Cặp mắt đẹp mê hồn của Adele nhìn sâu vào mắt anh vài giây trước khi cô quay sang chàng giáo viên:

- Em dùng tên thật.

- Kìa anh Zach!

LaDonna Simms, bạn thân của Devon gọi lớn và đi về phía anh. Cô ta cũng thuộc nhóm con nhà giàu hay giao du với vợ Zach.

- Chào em.

Zach nhìn trộm qua chỏm đầu phủ mái tóc vàng rơm của LaDonna đang đứng trước mặt mình để chăm chú nhìn Adele. Vừa bước vào phòng tập, anh đã để ý đến cô. Zach không thể rời mắt khỏi cặp mông tròn trịa của Adele. Người yêu năm nào của anh không chỉ thông minh, cô còn có thân hình hấp dẫn hơn người.

LaDonna hỏi:

- Anh có vé mời đến dự đêm gây quỹ ủng hộ tài năng trẻ chưa?

- Có rồi em. Tuy nhiên, lúc này anh ít có thời gian tham gia hoạt động của Hiệp đoàn.

Chẳng cứ lúc này. Hồi vợ còn sống, anh cũng không dính dáng gì đến nhóm phụ nữ nhà giàu, bạn của Devon.

LaDonna ghé sát lại, nắm cánh tay anh:

- Nhóm em thân với Devon ghê lắm. Chúng em luôn coi anh là thành viên không chính thức của hội.

- À phải.

Trong lúc LaDonna nói không ngớt, tai Zach tiếp tục theo dõi cuộc chuyện trò cách anh vài bước chân. Anh đang có việc thú vị hơn giả vờ quan tâm đến nhóm phụ nữ nhà giàu hay làm đỏm. Mẹ anh thường dạy: nghe lỏm là không hay nhưng bây giờ Zach mặc kệ.

- Trông em tươi tắn ghê.

Zach nghe thầy giáo dạy tóan tán tỉnh. Rõ là Clestus đang bị sổ mũi. Zach nghe anh này sụt sịt khá to.

- Cảm ơn anh đã khen. Ngày nào em cũng chạy bộ tám, chín cây số mà.

- Thỉnh thoảng anh cũng chơi thể thao. - Zach biết ngay con mọt sách vừa bịa trắng trợn. - Hay hôm nào anh em mình cùng tập đi!

Adele ngần ngừ làm Zach mừng thầm, tưởng cô từ chối. Ai dè, Adele mỉm cười hất lọn tóc dày ra sau vai:

- Đồng ý.

Khi cô đọc số điện thọai, gã ‘thầy đồ’ nhỏ thó lưu ngay vào điện thọai di động.

Tiffany đứng lên ghế cô bé vừa ngồi và nói lớn:

- Xin mọi người chú ý. Trước hết, ban giám khảo cảm ơn quý vị đã đến cổ vũ cho các bạn tham gia dự thi hôm nay. Đáng tiếc là đội tuyển của trường chỉ khuyết hai chỗ. - Cô bé nhìn xuống mảnh giấy đang cầm trên tay. - Quả là quyết định khó khăn! Xin hãy chào mừng LisaRay Durke và Kendra Morgan đến với đội tuyển.

Lập tức khán giả vỗ tay rần rần, vài người còn la lên hưởng ứng. Vài nữ sinh bật khóc và gục đầu vào vai bạn nức nở. Zach nhìn theo ánh mắt biết cười của Adele vừa rời ‘giáo còm’ và chuyển sang cô cháu gái.

LaDonna buông tay anh:

- Thôi chết. Con em trượt mất rồi. Chắc nó phát rầu mà khóc hết nước mắt mất. Xin lỗi, em phải đi đây.

Đúng là Roseanna, con gái LaDonna đang khóc như mưa, Zach không hiểu tại sao phụ nữ giàu xúc cảm đến nỗi phân phát nó ọi thứ. Còn nữa, họ hay xúc động thái quá giữa đám đông. Trời ạ, không vào được đội khiêu vũ chứ có phải mất cúp giải đấu toàn bang hay toàn trường đâu mà đau khổ vật vã.

- Ba ơi!

Zach miễn cưỡng quay sang con:

- Ta về được chưa?

- Hượm đã. Con phải bảo Kendra va Lisa Ray cái này.

- Nhớ nhanh lên nghe con.

Zach đội mũ, ngồi sau bàn giám khảo trong lúc mọi người lục đục ra về. Cỡ chừng năm phút sau, Tiffany, Kendra và Adele đi về phía anh. Zach vội đứng lên:

- Kendra, chúc mừng cháu. Vào đội rồi, cháu sẽ đến tập với Tiffany thường xuyên hơn chứ.

- Đúng đấy ạ. - Tiffany trả lời thay bạn. Lúc bốn người cùng ra cửa, cô bé nói thêm. - Kendra sẽ phải học gấp vài bài khó. Mấy tuần nữa, chúng con đi thi rồi.

Kendra muốn cô bạn yên tâm:

- Tớ sẽ học kịp mà.

Gót giầy của Adele gõ mạnh xuống nền nhà lát gỗ cứng. Âm thanh của nó gợi lên trong đầu Zach bao ý tưởng ngọt ngào.

Tiffany mời:

- Chủ nhật này, tớ mời cả đội đến nhà làm tiệc thịt nướng ngòai trời. Kendra, cậu nhất định phải đến đấy. Chắc chắn sẽ vui cực kỳ.

Kendra ngoái đầu nhìn Adele:

- Con đi được không dì?

- Con phải xin phép mẹ đã. Còn dì đồng ý rồi đấy.

Zach mở cửa cho con gái và bạn. Khi Adele đi qua, anh buột miệng:

- Em cũng đến cho vui.

Anh không định mời cô, thậm chí anh còn không chắc có nên mời hay không nữa. Không, giờ anh biết chắc đáng lẽ không nên mời.

Adele dừng bước, mấy lọn tóc phủ trên vai cô chỉ cách anh hơn gang tay. Adele nhìn thẳng vào mắt anh:

- Không đâu.

Đáng lý Zach phải thấy nhẹ nhõm. Nhưng không hiểu sao anh không có được cảm giác ấy:

- Em sợ à?

- Sợ gì?

Mùi thơm dịu nhẹ thoảng từ cơ thể đầy đặn của Adele. Zach đáp:

- Sợ hơn chục bé gái vừa chạy quanh nhà, vừa la hét cười đùa và mở nhạc điếc cả tai.

Adele thoáng mỉm cười lắc đầu và bước ra cửa:

- Em bận.

- Bận tiếp gã tóc đỏ ư?

Anh ra theo. Cánh cửa sập lại sau lưng. Nếu là người khác không biết con người Zach, họ đã tưởng anh ghen. Thật lố bịch! Zach không ghen ngay cả khi theo đuổi Adele vì một mục đích nào đó. Đằng này, anh đâu có theo đuổi cô, Zach lại thèm ghen với anh giáo lùn tịt tóc đỏ ư?!

Adele lục túi lấy chìa khóa:

- Cũng có thể lắm. Đi chơi với Clestus chắc cũng hay. Sau tuần vất vả vừa rồi, em cần vui vẻ một chút.

Zach chỉnh mũ lưỡi trai trên đầu:

- Vui ư? Em đừng mơ.

Adele khựng lại, ngước lên nhìn anh:

- Em hỏi cho biết thôi nhé, tại sao anh nghĩ thế?

- Hắn khó chịu lắm.

Cô cau mày lắc đầu:

- Em có làm gì đâu mà anh ấy khó chịu. Chỉ nói chuyện chơi thôi mà.

Đúng là họ hiểu chữ ‘vui vẻ’ theo hai cách khác nhau.

Huấn luyện viên lớp dưới gọi lớn:

- Này Z., cuối tuần này có thi đấu rồi. Tiếc là không có mặt trò Don, nhỉ?

Adele nhìn phần khuôn mặt Zach khuất dưới vành mũ lưỡi trai. Hồi đại học, bạn bè cũng thân mật gọi anh là Z. Nghe tên ấy được xướng lên, bao kỷ biệm xưa lại ùa về. Adele nhớ tiếng anh cười, nhớ bàn tay anh đỡ ngang eo cô.

Đồng nghiệp của Zach hỏi tiếp:

- Trò Don đỡ chưa cậu?

- Sáng nay, tớ mới gọi điện hỏi bác sĩ ở trung tâm chấn thương chỉnh hình Lubbock. Don khá hơn nhiều rồi.

Adele lùi lại:

- Tôi xin phép.

Đọan cô đi ngang qua Zach về bãi đậu xe. Adele nhớ cặp chữ Z lồng xăm trên cánh tay anh. Lần cuối cô nhìn thấy hình xăm ấy là lúc họ đều không mặc gì. Hai bàn tay và cặp môi cô lướt trên cơ thể rắn chắc của anh, không chừa chỗ nào.

Zach gọi với:

- Hẹn gặp lại, Adele.

Làn gió nhẹ làm vương tóc lên má cô. Adele chỉ im lặng, chân vẫn đi ngày càng xa. Đúng là cô không thể tránh mặt Zach vì Kendra và Tiffany ngày càng quấn quít nhau hơn. Cô sẽ cố lịch sự, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Adele không còn chút tình cảm nào với anh. Adele không yêu Zach cũng không muốn khơi lên đống tro tàn dĩ vãng. Tuy không ghét anh, Adele cũng không muốn làm bạn anh.

Mười phút sau, hai dì cháu đã đến bệnh viện. Họ cùng Sherilyn xem băng ghi hình Kendra thi tuyển. Sau đó, cô lái xe đưa Kendra vào nhà hàng McDonald’s. Adele chỉ ăn rau trộn. Riêng Kendra ăn không biết no đùi gà chiên, pho mát, khoai tây rán và uống nước ngọt Coke. Về đến nhà, Kendra chúi đầu làm bài tập trong lúc Adele giặt quần áo.

Hai ba ngày sau đó khá bình ổn. Adele đã quen với thời gian biểu mới. Mỗi sáng ngủ dậy, cô chuẩn bị đưa Kendra đến trường và chạy bộ chín cây số. Sau đó cô vào viện nghe Sherilyn thông báo tin mới nhất về sức khỏe của hai mẹ con. Những lúc như thế, Sherilyn lại nghĩ thêm vài thứ phải mua khiến Adele chạy quanh thị trấn ráng mua cho đủ. Gần trưa, cô về nhà viết tiếp chương đầu cuốn sách nói về thời tương lai của một hành tinh khác. Khi nghỉ giữa giờ, Adele liên lạc với bạn bè ở Boise qua email. Ba năm trước, Adele gặp ba cây viết nữ, đồng thời là bạn cô bây giờ tại một buổi hội thảo giới thiệu sách. Vì có nhiều điểm chung: hạn chót nộp tác phẩm, bế tắc thường thấy ở các nhà văn và tình duyên dang dở, họ nhanh chóng thành bạn thân. Giờ họ vẫn thân thiết như ngày nào nhưng chỉ mình Adele còn lê bước trên đường tình duyên gập ghềnh. Ngay khi Sherilyn sinh em bé xong, nhà cửa cũng thu xếp ổn thỏa, Adele sẽ về Ohio ngay để gặp gỡ bạn bè.

Chiều muộn ngày thứ Bảy, Adele chỉ muốn nghỉ ngơi. Trong tuần, Clestus Sawyer gọi điện hẹn sẽ đưa cô đi ăn tối lúc bảy giờ. Chủ nhà kế bên trả tiền để Kendra sang trông em bé năm tuổi vài tiếng trong lúc họ đi vắng. Để phòng có tình huống khẩn cấp, Adele đã lưu số điện thọai của cô vào di động của Kendra.

Vài tiếng trước khi Cletus đến, Adele mặc váy dạ hội dài tay màu đỏ và đi đôi giày đế thấp màu đỏ bóng loáng lấy trong tủ Sherilyn. Tuy không quan tâm đến đồ lót đẹp, Adele vẫn nhớ mang theo vài bộ đồ tươm tất. Nếu cuộc đi chơi kết thúc tốt đẹp, nếu chàng Cletus đủ sức làm cô chết mê chết mệt, Adele cũng sẽ về với Kendra lúc mười một giờ.

Vừa dùng món khai vị, Cletus vừa tâm sự anh đã bỏ vợ và có con gái hai tuổi. Anh hỏi thăm cô và có vẻ thực lòng quan tâm. Họ cùng cười vui khi ôn lại hồi còn học chung trường nhưng khi Cletus gọi tính tiền, Adele biết mình không có chút tình cảm nào với anh. Cletus tốt bụng nhưng cô không thể hình dung cảnh hai người sẽ nằm chung giường yêu đương mặn nồng. Adele hơi buồn vì cuộc hẹn này diễn tiến tốt đẹp không ngờ, đến nỗi cô tưởng lời nguyền lúc trước hết tác dụng.

Khỏang mười giờ, Cletus đưa cô về tận cửa. Anh hỏi:

- Bao giờ mình lại gặp nhau?

Thêm bạn bớt thù, nhất là bạn nhã nhặn như Cletus. Adele lục túi xách tìm chìa khóa nhà:

- Em không biết. Chị em ốm nên em bận lắm, chẳng biết khi nào rảnh. Nhưng cứ gọi cho em nhé. Biết đâu em thu xếp được thời gian đi uống cà phê với anh.

- Giờ tôi mới hiểu. Em chẳng hơn gì những người khác.

‘Anh ta nói gì thế nhỉ?’

- Em nghĩ tôi không thể với tới em. Em cho rằng giáo viên toán tẻ nhạt, tưởng chỉ cần được hẹn đi uống cà phê với em là tôi sướng rơn rồi.

Adele thở dài:

- Trời đất! Anh không hiểu rồi, Cletus. Chị em ốm thập tử nhất sinh đang nằm viện, em phải thay chị trông nom cháu gái. Chỉ là em không có nhiều thời gian đi chơi.

- Phải rồi. Tôi cá nếu túi tôi rủng tỉnh tiền, em sẽ thu xếp thời gian thừa thãi. Nếu cả trường tán tụng tôi, chắc em sẽ bám lấy tôi không rời.

Adele trố mắt nhìn anh ta. Cô không thể giận Cletus vì không phải lỗi anh ta. Chính cô là nguyên nhân: lời nguyền tai ác vẫn còn hiệu lực.